“Không được!”
Du Thanh Vi cùng ba gã Quỷ Đạo gần như lên tiếng cùng một lúc, không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Lộ Vô Quy nói: “Tìm lâu như vậy cũng không thấy, chứng tỏ thây máu chôn rất sâu, chặt đứt đường để nó xuyên đất ra ngoài. Niêm phong giếng, liền chặt đứt khả năng nó mượn đường âm bò ra từ giếng Hoàng Tuyền. Đường âm, đường dương đều chặn lại, nó làm sao cũng không ra được.”
Tần Đạo Gia nói: “Bây giờ sắc trời đã muộn, chúng ta đều không có chuẩn bị, sợ là niêm phong giếng cũng không kịp.”
Lộ Vô Quy không nói gì mà liếc mắt nhìn ông, thầm nghĩ: “Niêm phong giếng rất phiền phức sao?” Nàng nhớ là ông nội nàng chỉ vẽ một bùa phong ấn trên không, vỗ xuống liền phong bế giếng. Nhưng mà nàng nhớ là ông nàng niêm phong giếng xong chỉ nói hai câu liền chết, nàng lại trầm mặc. Niêm phong giếng như thế rất nhanh, thế nhưng phải dùng tinh huyết* của mình để vẽ bùa, là dùng mạng để niêm phong giếng.
(*Tinh huyết: Là phần tinh túy nhất trong máu, trong máu không hề có tạp chất, còn gọi là máu sinh mệnh.)
Long sư thúc nói: “Thừa dịp trời chưa tối, bày trận trước, đợi thây máu đó đi ra từ trong giếng, mọi người cầm vũ khí cùng tiến lên, băm nó.”
Ba gã Quỷ Đạo gật đầu đồng ý đầu tiên.
Tần Đạo Gia nói: “Đành vậy.”
Du Thanh Vi trả lại la bàn cho Lộ Vô Quy.
Bọn họ đều đồng ý, Lộ Vô Quy hiển nhiên không ý kiến, nàng với Tả Tiểu Thứ không giúp đỡ được gì, tiếp tục ngồi ở bên cạnh xem trò vui.
Đoán chừng Tả Tiểu Thứ cũng rảnh rỗi tới mức quá buồn chán, liền chạy tới hỗ trợ, giăng bùa đỏ bày trận bùa này nọ, còn nhân tiện tranh thủ thỉnh giáo mấy lần.
Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng ở trên bậc thang nhìn bọn họ bận bịu, không ai kêu nàng đến hỗ trợ hoặc làm việc, nàng cứ tiếp tục rảnh rỗi ngồi đó. Nàng ngồi ở đó một ngày, đã thấy rõ thây máu ở đây không phải thiên nhiên hình thành, là do người nuôi ra. Chỗ dưỡng thi do thiên nhiên hình thành thì không khó tìm, nàng đều có thể tìm ra, chỉ có do con người dưỡng thi và đã được che giấu mới khó tìm như vậy. Chỗ này gặp họa như vậy không phải ma quỷ gây chuyện, là người gây chuyện.
Nàng chợt nghĩ tới ông nội thường nói một câu: “Con người đáng sợ hơn quỷ”.
Giống như bây giờ, ba gã Quỷ Đạo vẫn giúp đỡ làm việc với Tần Đạo Gia, dù bọn họ đã quyết định muốn giết chết đồ đệ của Tần Đạo Gia. Tiểu Tần thì loanh quanh ở bên ngoài, đến nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân, nàng không tin ba gã Quỷ Đạo không nghe thấy. Nàng vốn định nhắc nhở Tần Đạo Gia là Tiểu Tần đến đây, nhưng Tiểu Tần đến mà không lộ diện, không biết ở bên ngoài làm cái gì, hiển nhiên cũng có ý đồ xấu. Ông nội nói: “Trời gây nghiệt còn có cách cứu, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống.” Còn nói “Người muốn chết, cứu cũng vô ích.”
Ngay lúc nàng thất thần, bọn họ cũng đã thu xếp xong, vừa nhìn tư thái khinh xa thục lộ* này hiển nhiên là thường xuyên làm chuyện này.
(*khinh xa thục lộ: xe chạy đường quen, quen việc dễ làm.)
Bọn họ hết bận thì ngồi ở cửa chính ăn chút gì, lại dành thời gian giải lao.
Nhìn thấy bọn họ ăn, Lộ Vô Quy mới hiểu tại sao bọn họ luôn nói mình háu ăn như vậy. Long sư thúc, Tiểu Long, anh Kiền, một người cao lớn như vậy, chỉ ăn một miếng lương khô với mấy ngụm nước liền no rồi. Lộ Vô Quy nhìn mười mấy túi thịt bò khô lớn còn đóng gói và một cái túi đã xẹp một đoạn dài bên cạnh mình, đột nhiên có hơi xấu hổ. Nàng thầm nghĩ: “Phải chăng mình quá háu ăn?” Nghĩ tiếp một hồi, ăn no mới có sức, lại yên tâm thoải mái. Dù sao nàng cảm thấy nếu đọ sức, Long sư thúc tuyệt đối không sánh bằng nàng, hai cha con Tiểu Long cùng tiến lên cũng chưa chắc mạnh bằng nàng, đoán chừng thêm một anh Kiền mới đủ.
“Rào” một tiếng, một tiếng nước chảy nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên từ trong giếng, như là có một con cá nhỏ vẫy đuôi ở mặt nước, lại như là rắn nước lộ đầu trong bể nước gây ra tiếng nước chảy. Tiếng nước chảy rất nhẹ, thế nhưng ở nơi yên ắng này muốn cho người lơ là cũng khó khăn. Nàng vô thức nhìn về phía ba gã Quỷ Đạo, chỉ thấy ba gã đó lập tức trợn tròn mắt, nhìn đăm đăm vào giếng một lúc lâu, mới đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Lộ Vô Quy không quá quen với bọn họ, không hiểu ý nghĩa trong mắt họ, nhưng nàng biết ba người bọn họ rất ăn ý, và đã thỏa thuận được cái gì rồi. Nàng cảm thấy ba người bọn họ biết trong giếng có cái gì, hoặc là chí ít có thể đoán được một ít. Nàng không biết Du Thanh Vi có biết hay không, dù sao trước đây ông Du cũng đã từng đến thăm dò một lần, biết đâu có phát hiện gì thì nói cho Du Thanh Vi nhỉ? Bằng không tại sao ban nãy nàng nói phải niêm phong giếng mà Du Thanh Vi phản ứng lớn như vậy. Cho dù chiếc giếng này niêm phong rồi, còn có những chiếc giếng khác có thể đi âm mà, trừ phi là bên trong cái giếng này có thứ họ muốn. Nàng ngồi cách giếng không tới hai mét, nếu trong giếng quả thật có thứ gì, lúc nó chui ra nói không chừng sẽ nhào lên người nàng, nàng lặng lẽ dời vào trong nhà chính từ đường, dù sao tất cả quỷ trong đó đã bị ba gã Quỷ Đạo hủy hoại hết rồi. Nàng đi vào thì thấy tất cả hũ cốt bị bật nắp, mùi xác thối trong hũ cốt bay ra từng trận. Mấy trăm hũ đựng xác đặt ở đây, rất buồn nôn.
Lộ Vô Quy nghĩ về thứ trong giếng, rồi nghĩ về những cái hũ chứa xác thối này, sau khi so sánh, vẫn cảm thấy ở cạnh cái hũ cốt mặc dù hơi khó ngửi, thế nhưng vô hại với người thì an toàn hơn. Nàng mới vừa bước vào nhà chính, dời đi một hũ cốt bên cửa để chừa ra một chỗ trống đủ cho nàng ngồi, Tả Tiểu Thứ liền tiến đến.
Tả Tiểu Thứ đưa tay che miệng lại, hỏi: “Em vào đây làm cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Bên ngoài nguy hiểm, trong nhà an toàn hơn.”
Tả Tiểu Thứ vừa nghe, chạy ra ngoài ‘vùn vụt’, mang theo ba lô đi vào, ném ba lô tới bên cạnh Lộ Vô Quy, ngồi lên ba lô, nói: “Tôi vẫn thấy ở gần em có cảm giác an toàn.”
Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng mặc kệ Tả Tiểu Thứ, chỉ đặt thước phép ở trên đầu gối, sau đó nhắm mắt lại nghe động tĩnh gần đó.
Sau nhà truyền đến tiếng động rất nhỏ, là tiếng quần áo nhẹ nhàng ma sát phát ra, như là có ai trèo lên tường rồi bò lên nóc nhà. Sau khi người đó leo lên, mái ngói lại vang lên tiếng rất nhỏ, còn rớt xuống ít bụi.
Tả Tiểu Thứ phất phất tay, xua đi bụi rơi xuống từ trên nóc nhà, còn nói: “Nhà ngói rơi bụi, nhà lầu vẫn tốt hơn.”
Lộ Vô Quy mở mắt ra nhìn lên nóc nhà, người đó leo lên nóc nhà rồi, đang nằm nhoài ở nóc nhà đằng sau, đoán chừng là sợ người trong sân ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn, muốn mượn nóc nhà giấu mình. Lộ Vô Quy thầm nghĩ: “Người quanh năm đi âm nếu chỉ nhìn mọi thứ bằng mắt, sớm chết tám trăm lần.” Nàng thấy Tần Đạo Gia không giống như là người không trình độ, kết quả dạy dỗ một đồ đệ như thế, thật làm cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải. Trời sắp tối rồi, lại là cái nơi như vậy, nếu Tiểu Tần đi ra, mọi người cũng không thể đuổi hắn đi vào lúc này, còn phải để tâm chăm sóc hắn đôi chút, chí ít sư phụ hắn sẽ để mắt hắn một ít. Nóc nhà cao có tẹo như thế thì làm được trò trống gì, nàng hai bước là có thể nhảy lên, thây máu nhảy lên còn cao hơn nàng.
Bên ngoài trời đã tối mịt, âm khí vùng lên.
Du Thanh Vi vào nhà, ngồi bên cạnh Lộ Vô Quy, cô nhẹ giọng nói: “Tiểu muộn ngốc, rất có thể trong giếng có thứ gì, không phải thây máu, lát nữa em cách xa giếng một chút.” Cô tạm ngừng, mở ra tay Lộ Vô Quy, viết vào lòng bàn tay của nàng: “Ông nói xem phong thủy ở đây rất có thể sẽ xuất hiện âm xà.”
Lộ Vô Quy gật gật đầu. Nàng nhấc tay chỉ lên nóc nhà, thấp giọng nói: “Tiểu Tần.”
Du Thanh Vi kinh ngạc hơi há miệng, lập tức thầm cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
Lộ Vô Quy cảm thấy nàng lại đọc hiểu nét mặt này của Du Thanh Vi: Kẻ muốn tìm đường chết, cản cũng không được.
Nàng nói: “Thây máu đi ra, nhớ dán bùa phong cương lên chân.”
Du Thanh Vi tạm ngừng, nói: “Ông nội tôi nói rằng người không có bản lĩnh cũng chẳng sao, biết làm người là tốt rồi. Ông nói ông chỉ học được nửa thùng nước*, bản lĩnh không bằng một nửa của sư huynh ông.” Nói xong, lại liếc nhìn nóc nhà.
(*nửa thùng nước nghĩa là học nghệ không tinh thông.)
Tả Tiểu Thứ ném cho Du Thanh Vi bốn chữ: “Đàn gảy tai trâu.” Lại hỏi Lộ Vô Quy: “Đúng không, Tiểu Quy Quy.” Cô nói xong quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, phát hiện tai Lộ Vô Quy lại giật giật, sau đó thấy Lộ Vô Quy nắm thước phép. Cô thầm kêu một tiếng trong lòng: “Mẹ nó, có biến!” Thoáng cái rút ra kiếm sau lưng, đứng lên.
Du Thanh Vi nắm chặt quạt giấy như lâm đại địch, đứng lên, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy thấp giọng nói: “Đường âm của giếng Hoàng Tuyền mở ra.” Nàng nói xong, lấy ra ba tấm bùa nặc dương, vỗ lên cho ba người các nàng mỗi người một tấm. Khi nàng vỗ bùa thì phát hiện dương khí trên người Tả Tiểu Thứ bị đè rất thấp, thấp hơn hẳn người bình thường, thế nhưng Tả Tiểu Thứ hít thở rất ổn, hiển nhiên không phải do gặp âm khí ăn mòn. Nàng thoáng nghĩ liền hiểu ra, Tả Tiểu Thứ đang mở ra mắt âm. Mở mắt âm sẽ đè thấp dương khí, cho nên ảnh hưởng đến số mệnh trong thời gian ngắn, thế nhưng ở đây, lúc này mở mắt âm là sáng suốt nhất.
Tả Tiểu Thứ quay đầu nhìn bùa nặc dương bị Lộ Vô Quy vỗ vào trên lưng, đột nhiên có chút cảm động. Cô khẽ cắn răng, thấp giọng nói: “Tiểu Quy Quy, cả đời này chị mua cho em thịt bò khô!”
Du Thanh Vi liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, cười không nói.
Lộ Vô Quy lặng lẽ đứng dậy, ôm thước phép núp ở cửa, nàng suy nghĩ một lúc, lại lấy ra một xấp bùa, bỏ vào trong túi quần. Bộ đồ thể thao dã ngoại trên người nàng chỗ tốt lớn nhất không phải không thấm nước, mà là nhiều túi, sức chứa cao! Cất vào nhiều bùa như thế hoàn toàn không cộm.
Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi cũng ngừng nô đùa, đi theo bên người Lộ Vô Quy đề cao cảnh giác.