Lúc Du Thanh Vi nằm xuống, mái tóc đẹp như thác nước tản ra, dưới ánh đèn mông lung thấp thoáng lộ ra vai xinh tay tuyết, cực kỳ giống tranh sơn thủy thủy mặc, Lộ Vô Quy nhìn mà ngẩn ngơ, tim đập lỡ mấy nhịp. Nàng thấy Du Thanh Vi vươn mình nhìn về phía nàng, hai người nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, Lộ Vô Quy có một loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc, như là vào thật lâu trước kia, nàng đã từng đối diện cùng Du Thanh Vi như vậy.
Kia làn mi cong cong vểnh vểnh, cánh mũi tinh xảo long lanh như tuyết trắng, ánh mắt trong suốt sáng trong, đều ngập tràn cảm giác quen thuộc.
Nàng nghe thấy Du Thanh Vi lẩm bẩm một câu: “Vẫn ngốc như thế!” Chỉ thấy Du Thanh Vi quay người đưa tay đi tắt đèn.
Dưới ánh đèn, lân quang nhàn nhạt chợt hiện trên da thịt nhẵn nhụi trơn mềm trắng như trong suốt của Du Thanh Vi, vô cùng dễ thấy. Lân quang* từ sau cổ xuôi thẳng xuống theo sống lưng, bị váy ngủ che đậy.
(*Lân quang: ánh sáng phát ra từ vảy cá.)
Lộ Vô Quy thoáng sửng sốt, đột nhiên giật mình ngồi dậy, kêu một tiếng: “Du Thanh Vi.”
Tay Du Thanh Vi mới vừa chạm vào công tắc, nghe thấy tiếng Lộ Vô Quy, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Quy trừng mắt nhìn, nàng lại xoa xoa con mắt, không biết vừa nãy nhìn thấy vảy trắng trên lưng Du Thanh Vi có phải là ảo giác của mình hay không. Nàng nói: “Để tôi xem lưng của chị.”
Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: “Em xem lưng tôi làm cái gì?”
Lộ Vô Quy muốn nói: “Trên lưng chị hình như có vảy màu trắng giống với người cha biến thành quái vật của chị.” Nàng lại sợ Du Thanh Vi sẽ tức giận đánh nàng, liền nói: “Cứ nhìn xem.”
Ánh mắt Du Thanh Vi lóe lên một chút nghi hoặc, xoay người nằm sấp ở trên giường.
Lộ Vô Quy tập trung nhìn vào sống lưng của Du Thanh Vi, rõ ràng nhìn thấy có một đường lân quang màu trắng thấm ra dưới nước da, màu sắc của vảy trắng cực kỳ giống với màu da của Du Thanh Vi, nhưng hình dáng vảy cùng với ánh sáng bóng cực kì nhạt lượn lờ trên vảy làm cho nó vô cùng dễ thấy. Lộ Vô Quy đưa tay sờ sờ, lòng bàn tay mềm mại đặt trên sống lưng của Du Thanh Vi, xúc cảm trong tay là một vùng da thịt thấm lạnh, cũng không có cảm giác vảy lồi lõm chập trùng. Ngón tay của nàng dọc theo vảy một mạch sờ xuống, xúc cảm hoàn toàn trơn nhẵn.
Du Thanh Vi rụt vai lại, nghi hoặc gọi một tiếng: “Tiểu muộn ngốc?”
Lộ Vô Quy nói: “Chị đừng động đậy.” Nàng ngừng tay, hơi dùng lực, đè xương sống của Du Thanh Vi rồi sờ xuống. Cơ thể Du Thanh Vi đột nhiên căng thẳng, có ánh sáng nhạt của bùa văn lóe lên rồi biến mất ở xương sống của Du Thanh Vi. Nàng hơi dùng lực, dọc theo xương sống sờ xuống từng đoạn từng đoạn, một xíu cảm giác dị dạng từ trong xương cột sống của Du Thanh Vi thấm ra truyền tới dọc theo ngón tay của nàng. Nàng sờ được một nửa, thì bị váy của Du Thanh Vi chặn lại rồi, nhưng mà sờ được như thế đã có thể nhìn ra tình huống của Du Thanh Vi. Nàng thu tay lại, chui về ổ chăn.
Du Thanh Vi thở ra hơi thật dài, ngồi dậy, nhìn Lộ Vô Quy nằm trở về như người không liên quan, hỏi: “Em không có một cái giải thích và lời nói nào à?”
Lộ Vô Quy nói: “Không sao rồi.” Nàng nói xong thì nhìn thấy Du Thanh Vi nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, cả người phả ra khí lạnh.
Nàng nhìn ánh mắt này của Du Thanh Vi chợt thấy quen thuộc, trong đầu có một bóng dáng mơ hồ lướt qua. Nàng thoáng sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy người đó rất giống với Du Thanh Vi trước mặt, còn y hệt dáng dấp yểu điệu cầm quạt giấy của Du Thanh Vi. Bóng người kia trong đầu nàng dần dần trở nên rõ ràng. Đó là ở nhà nàng, nàng ở nhà trong thôn Liễu Bình, nhà ngói, một đại tỷ tỷ rất đẹp ngồi ở trên giường của nàng, cả người tỏa ra hơi lạnh như tảng băng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Cơ thể của đại tỷ tỷ xinh đẹp quá mức căng thẳng, khẽ run, tay chị ta tóm chặt lấy chăn quá dùng sức khiến đầu ngón tay đều ửng trắng, môi trắng bệch bởi vì mím lại quá sức mà trắng hơn, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi. Nàng biết đại tỷ tỷ xinh đẹp trúng độc do thấm ra từ trong xương tủy, lại bị đụng thương xương cột sống nửa người không thể động đậy, vào lúc này chị ấy đang khó chịu, còn biết đại tỷ tỷ xinh đẹp không muốn ở lại nhà nàng, không muốn ở lại phòng của nàng, thế nhưng ông của chị ấy mang chị ấy đến đây, chị ta đi lại không tiện, không đi được, vì thế vừa khó ở vừa tức giận mà mắt lạnh trừng nàng. Đại tỷ tỷ xinh đẹp rất có thể sống không lâu, nàng lại không biết phải an ủi chị ta như thế nào, chỉ đứng ở bên cạnh mà im lặng nhìn đại tỷ tỷ xinh đẹp… dường như sau đó còn có những chuyện gì đó, thế nhưng ký ức quá mơ hồ, mơ hồ đến chỉ còn một cảm giác mông lung, nàng không nhớ rõ.
Qua một hồi lâu, mặt của Du Thanh Vi ở trước mặt dần trở nên rõ ràng, ánh mắt của đại tỷ tỷ xinh đẹp giống hệt với ánh mắt của Du Thanh Vi trước mặt. Nàng bỗng ý thức được đại tỷ tỷ xinh đẹp và Du Thanh Vi thực ra là cùng một người, một là Du Thanh Vi trong ký ức, của rất nhiều năm về trước, một là Du Thanh Vi của bây giờ.
“Bộp” một cái tát đập vào trên trán của nàng, đánh tỉnh nàng.
Lộ Vô Quy giật cả mình, chỉ thấy Du Thanh Vi đang ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt lạnh lùng cùng khóe miệng mang nụ cười lạnh liếc nhìn nàng. Nàng sờ sờ cái trán bị bàn tay nhỏ lành lạnh đập qua, không hiểu tại sao Du Thanh Vi đánh nàng.
Du Thanh Vi hỏi: “Vừa nãy tại sao em sờ lưng của tôi?”
Lộ Vô Quy nói: “Sờ xương.” Nàng thấy trong mắt Du Thanh Vi lộ vẻ nghi hoặc, giải thích: “Trước đây cột sống của chị từng bị thương, khi trị xương cột sống từng dùng thứ nối xương trị thương rất tốt, ông em còn dùng Thấu Cốt pháp in bùa ở trên xương cột sống của chị.”
Du Thanh Vi quét mắt nhìn Lộ Vô Quy, chấp nhận giải thích này của nàng. Cô tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhắm mắt lại, đang muốn ngủ, thì nghe thấy Du Thanh Vi hô nhẹ: “Tiểu muộn ngốc.” Giọng nói đó rất nhẹ rất nhỏ, nghe vào tai người sinh ra một ít cảm giác khác thường, như là có gợn sóng xẹt qua. Nàng thầm nghĩ: “Giọng của Du Thanh Vi thật là dễ nghe. Ừ, người cũng ưa nhìn, chỉ là tính khí không được tốt.”
Du Thanh Vi bỗng nhiên dán lại đây, ôm lấy nàng như chị Hiểu Sanh, động tác này còn vô cùng quen cửa quen nẻo, thật giống như trước đây Du Thanh Vi cũng ôm lấy nàng như thế. Cũng may trên người Du Thanh Vi lành lạnh, rất thoải mái, nàng sẽ không để ý tới Du Thanh Vi.
Tiếng nói của Du Thanh Vi vang lên bên tai nàng, giọng nói đó thật nhỏ khác hẳn với ngày thường: “Em nhớ ra cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Chị không muốn ở lại nhà tôi, không muốn ở lại giường của tôi, trừng mắt với tôi.” Nàng nói xong, Du Thanh Vi liền buông nàng ra, sau đó lăn tới bên kia giường mà ngủ sát bên mép giường.
Một lát sau, Du Thanh Vi nói: “Trước đây cột sống của tôi thường xuyên vừa tê vừa ngứa vừa đau cả đêm, có đôi khi là ngứa ngáy đau đớn cả một vùng lớn từ xương cột sống đến trên lưng. Buổi tối ngày đầu tiên tôi đến nhà em khó chịu tới mức mất ngủ… ở căn nhà nát thôn vắng xa lạ kia, một ông lão một mắt tính cách cổ quái dẫn theo một bé gái ngu ngơ, bầu không khí đó vô cùng quỷ dị, tôi không quen, vừa khó chịu vừa sợ, rúc ở đó khóc. Em cẩn thận từng li từng tí tới gần đây, đặt tay vào cột sống của tôi, dọc xuống từng đoạn từng đoạn, tay em thật lạnh, lạnh buốt lạnh buốt, còn lạnh hơn tôi, thế nhưng cảm giác lạnh đó như là quét bạc hà vào trên xương của tôi vậy, mát lạnh mát lạnh, xua tan đau đớn. Em dùng cánh tay ngắn nhỏ ôm lấy tôi như dỗ đứa trẻ, em nói ‘Không sợ, không đau, có thể trị’, tiếng nói chậm rì rì kiên định như là nói một sự thật nào đó vậy. Tôi bỗng nhiên không sợ nữa.” Cô tạm ngừng, nói: “Tiểu muộn ngốc, khi đó em chỉ có bảy tuổi.” Cô xoay người, nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: “Đứa bé bảy tuổi, lại có thể đè xuống đau đớn mà ông tôi cũng không làm được, ông tôi cũng không dám nói vết thương của tôi có thể trị, nhưng em lại có thể khẳng định như thế. Ngày đó chúng tôi vừa đi, Hứa Đạo Công dường như không thích ông tôi, từ đầu tới cuối không hề phản ứng chúng tôi, đến cả một câu cũng không nói với chúng tôi, càng không xem qua vết thương của tôi. Có thể trị, là chính em kết luận.”
Lộ Vô Quy lẳng lặng nghe, không hiểu ý Du Thanh Vi nói những lời này.
Du Thanh Vi nói: “Ban nãy em sờ xương, sờ thấy cái khác. Là cái gì?”
Lộ Vô Quy khó nói, không lên tiếng.
Du Thanh Vi không tiếp tục truy hỏi, cứ thế yên tĩnh nhìn nàng, cũng không ngủ.
Lộ Vô Quy bị Du Thanh Vi nhìn không ngủ được, đành phải nói: “Dưới làn da của chị có vảy màu trắng, thấm ra từ tủy trong xương cột sống tỏa ra dưới da. Có điều, bị trấn áp rồi.”