Tả Tiểu Thứ gấp giọng kêu lên: “Đến rồi thì đi nhanh lên, đừng rề rà nữa. Đưa kiếm của tôi cho tôi, tôi chặn hậu, Du Lừa Đảo cô đi lên trước.”
Lộ Vô Quy đưa cây kiếm đeo ở trên ba lô cho Tả Tiểu Thứ, lại cầm thước phép của mình ở trong tay, nhìn về phía lũ quỷ lấp kín giếng Hoàng Tuyền, những con quỷ này chen chen chúc chúc gần như lấp đầy giếng Hoàng Tuyền, còn có quỷ cuồn cuộn không ngừng nặn ra từ trong thành giếng, nhào tới phía các nàng.
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi bị bùa của quạt Thái Cực Càn Khôn đánh chết không ít, khiến cho chúng nó có chút kiêng kị, chỉ lượn ở xung quanh thăm dò, không dám tiến lên.
Các nàng muốn trở về trên mặt đất cũng chỉ có thể chen qua từ một vài con quỷ ngăn chặn giếng Hoàng Tuyền hoặc đánh lên. Nếu có bùa ẩn dương ở trên thân thể thì có thể lừa gạt quỷ còn có thể chen qua, bùa sớm đã dùng hết, hiện tại chỉ có thể đánh lên.
Mùi người sống trên cơ thể ba người các nàng chả khác nào ba cái đèn trong đêm dẫn tới quỷ từ bốn phương tám hướng, ở lại càng lâu quỷ tụ tới càng nhiều.
Lộ Vô Quy không do dự nữa, nói: “Các chị theo sát tôi.” Nắm lên thước phép đánh tới quỷ ở miệng giếng Hoàng Tuyền, nàng thả người nhảy vọt lên, vồ lấy một rễ cây quỷ trên thành giếng, dùng một tay nắm chặt, tay kia vung thước phép liền đánh tới lũ quỷ lít nha lít nhít xung quanh.
Quỷ ở đây mặc dù không có sát khí, nhưng mà quỷ nhiếp thanh bên ngoài rất khó thấy vậy mà nơi này lại tìm thấy rất dễ dàng, từng con tựa như ăn đèn nhang ——
Ăn đèn nhang?
Lộ Vô Quy cảm thấy một đường sáng rực xẹt qua trong đầu, làm nàng thoáng sững sờ. Chỉ vừa sửng sốt một lát, đã bị quỷ nhào lên cào mấy vết. Quỷ không thực chất, không thể lưu lại vết thương trên người, thế nhưng âm khí thấm thẳng vào xương tủy, cào một cái liền giống như mang đi một cục tinh huyết sinh lực hoặc dương khí, liên tục bị cào mấy lần khiến Lộ Vô Quy không tự chủ được mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, thiếu chút nữa không bám vững rễ cây quỷ kia mà ngã về. Nàng vung cây thước liền đánh tới quỷ nhào lên xung quanh.
Quỷ quá nhiều, thước phép cũng không đủ dùng, còn phải dùng chân đạp.
Đạp ra ngoài một cước lại tới một con, đánh tan một con lại nhào lên một con, tre già măng mọc dường như đánh sao cũng không hết.
Lộ Vô Quy biết mình tổn thương sinh lực, vào lúc này quỷ mạnh quỷ yếu gì đó đều tìm tới đây, nếu là trước kia, lúc nàng xuống giếng, ngậm thước phép lên miệng cũng không cần làm cái gì, tất cả những con quỷ này liền tránh nàng.
Mắt thấy quỷ càng tìm càng nhiều, Lộ Vô Quy lại bị đánh vài nhát, nàng bị bức ép đến mức không còn cách nào khác, đành phải nhảy về.
Có lẽ là nếm được hương vị người sống, những con quỷ kia đuổi tới như ong vỡ tổ.
Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: “Mẹ nó! Nhiều quá!” Cô lại quát to một tiếng: “Lộ Vô Quy em đâm tổ quỷ nữa à!” Một tay đặt trên thân kiếm, kèm theo đó là một tiếng kiếm kêu lanh lảnh vui tai, cô rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm ra khỏi vỏ, một mảnh hàn quang tuyết ảnh, bảy viên dựa theo bố trí điểm sáng của Bắc Đẩu Thất Tinh phát ra ánh sáng nhạt tối tăm mờ mịt tại trong màn đêm. Mặc dù ánh sáng yếu, nhưng nối liền một đường. Kiếm động, bảy điểm Bắc Đẩu Thất Tinh trên thân kiếm cũng động, ánh sáng đó ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt, theo bóng kiếm lướt động, Bắc Đẩu Thất Tinh đó như là sống lại, như là hóa thành ánh sao rực rỡ khắp trời bao phủ xuống.
Chân Tả Tiểu Thứ giẫm vị trí Thất Tinh Trận, tay múa kiếm Bắc Đẩu Thất Tinh, khí thế toàn thân càng ngày càng dồi dào, nguyên bản dương hỏa tối tăm ảm đạm sắp dập tắt lại từng chút một mà vượng dậy, dương khí nhàn nhạt rủ xuống từ giếng Hoàng Tuyền hội tụ toàn bộ tới phía cô.
Lộ Vô Quy nhìn thấy khí thế kia của Tả Tiểu Thứ, thầm nói trong lòng: “Khó trách dám xuống giếng Hoàng Tuyền, không ngờ có mấy phần bản lĩnh.” Nàng lại nghĩ tới một xấp bùa dày đặc tự mình đốt kia, ngay tức khắc hối hận. Nếu như sớm biết Tả Tiểu Thứ có mấy phần bản lĩnh thật sự, phải sớm véo tỉnh Tả Tiểu Thứ để chị ta múa kiếm mấy phát. Nhưng mà khi đó giếng Hoàng Tuyền chưa mở, Tả Tiểu Thứ múa kiếm cũng không tụ họp dương khí được, vẫn phải đốt bùa.
Quỷ quá nhiều, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ tựa vào nhau, dùng quạt giấy trong tay khua về phía những con quỷ kia. Bây giờ cô vô cùng yếu, đã không có sức lực kích phát lực bùa, có thể tiết kiệm một chút sức lực thì tiết kiệm một chút, chốc lát còn phải leo giếng.
Tả Tiểu Thứ giết quỷ giết đến luống cuống tay chân, dựa vào ánh sáng yếu ớt của bóng kiếm, vừa quay đầu lại trông thấy Lộ Vô Quy đứng đó ngẩn người, tức giận đến mức cô rống to một tiếng: “Lộ Vô Quy em còn chờ cái gì nữa hả! Còn không mau mau tìm đường! Muốn ở lại đây mời quỷ ăn cơm à!”
Lộ Vô Quy thật không muốn nói chuyện với các cô. Tưởng là nàng không muốn đi lên à, chúng nó lấp kín chi chít, đường không thông, làm sao đi lên! Cứng rắn chen lên, một con quỷ cào mấy móng vuốt, còn chưa chạm tới thành giếng liền bị cào thành người khô rồi! Nàng khinh bỉ nhìn Tả Tiểu Thứ, nhét thước phép vào trong túi ba lô đeo ở trước ngực, chân đạp bát phương tay nắm pháp quyết!
Mỗi bước một dấu chân, mỗi bước một tiếng gầm thét: “Càn! Khôn! Chấn! Tốn! Khảm! Ly! Cấn! Đoài!*”
(*Lộ Vô Quy đang đọc 8 thẻ bát quái. Càn tượng trưng cho trời, Khôn tượng trưng cho đất, Chấn tượng trưng cho sấm sét, Tốn đại biểu cho gió, Khảm tượng trưng cho nước, Ly đại biểu cho lửa, Cấn đại biểu cho núi, Đoài đại biểu cho đầm lầy.)
Tả Tiểu Thứ liếc nhìn Lộ Vô Quy đang giẫm vị trí Bát Quái Trận ở đằng kia, thầm nghĩ trong lòng: “Làm cái gì vậy! Nhiều quỷ như thế, coi như là phóng ra đại chiêu cũng đánh không hết đâu! Tìm đường quan trọng hơn!” Có điều, đối với người trấn giếng này nghe nói là từ nhỏ đã coi giếng Hoàng Tuyền như sân sau nhà mình mà ra ra vào vào, Tả Tiểu Thứ bị bao vây ở dưới giếng Hoàng Tuyền ngay cả đường cũng không tìm được thật không có dũng khí đi hoài nghi cái gì, sợ mặt bị đánh vang bồm bộp.
Du Thanh Vi cũng thoáng sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía bộ pháp Lộ Vô Quy đạp dưới chân. Kết quả quá tối, nhìn không rõ bất cứ thứ gì!
Chỉ vừa sửng sốt một lúc, một mảnh hàn quang gần như là bay sát qua gò má của cô, đồng thời đánh bay một quỷ ảnh màu đen ngưng tụ như thật, dọa Du Thanh Vi ra một tầng mồ hôi lạnh! Cô không dám phân tâm nữa, mau mau hết sức chăm chú mà đi ứng phó những con quỷ bao vây chi chít đang xông tới này. Những con quỷ này, nhô ra từ trên trời dưới đất, không biết có phải là bùa vẽ ở trên giày đã mất đi hiệu lực rồi hay là quỷ thật lợi hại, những con quỷ kia đã bắt đầu duỗi ra vuốt quỷ từ dưới lòng bàn chân tới bắt các cô.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một luồng cảm giác hơi chấn động. Chấn cảm này như là xảy ra địa chấn rất nhỏ, hoặc như là có thiên quân vạn mã ở phía xa lao nhanh ——
Tả Tiểu Thứ nghe được động tĩnh liền cảm thấy không tốt lắm, nghe động tĩnh này giống như là có boss bị quấy rầy rồi! Cô gấp giọng kêu lên: “Mau mau tìm đường đi ——”Cô nói xong, vội vàng mà nhìn về phía Lộ Vô Quy, phát hiện cô em này từ vị trí Đoài bước tới chính giữa một bước, bày ra cọc gỗ! Nếu không phải thị lực của cô tốt, trông thấy Lộ Vô Quy tách ra cái chân vừa vặn đạp trên “con mắt” lộ ra huyền bí của hai con Âm Dương Ngư tại chính giữa bát quái, cô thực muốn xông tới một cước đạp bay kẻ lỗ mãng nổi danh chậm chạp ở trong Sở sự vụ này. Cô đúng là nghe nói, Khưu đại sư dẫn em ấy đi đánh quỷ mặt xanh, kẻ lỗ mãng này rõ ràng vài phút đồng hồ là có thể xử lý quỷ mặt xanh rồi, lại ngồi trên ghế sofa gặm hoa quả liên tục, ăn không tiếng động, lặng yên xem một mình Khưu đại sư bày đàn ròng rã hơn ba giờ đồng hồ! Khưu đại sư đánh quỷ mặt xanh cũng sắp bị bóp chết, em ấy còn đứng ở bên cạnh xem cuộc vui kêu “Khưu đại sư cố lên!” Một tiếng kêu đó thật là cực phẩm! Nguyên văn của Khưu đại sư tại trong Weixinqun* là “Nếu không phải thấy con nhóc quá lợi hại, ngay ở trước mặt khách hàng và chị nó thật không tiện gọt nó, thật muốn nhảy dựng lên đánh con bé đó một trận!” Lúc ấy cô nâng điện thoại trong tay cười đến đau cả bụng, kết quả lúc này đến lượt cô bi kịch! So với Khâu đại sư, cô còn thảm hơn.
(*weixinqun: nhóm chat trên wechat.)
Động tĩnh kia, càng lúc càng lớn, rõ ràng cho thấy hướng tới các nàng! Kết quả tổ tông này chậm rãi từ từ mà bấm cái thủ ấn, nếu như không phải thủ ấn này đặc biệt không giống động tác của Thái Cực quyền, cô còn tưởng rằng Lộ Vô Quy muốn ở chỗ này đánh Thái Cực!
Tả Tiểu Thứ quả thực muốn khóc!
Du Thanh Vi gấp giọng thúc giục: “Tiểu muộn ngốc, nhanh lên!” Lại kéo dài nữa, không đợi thứ gì đó ở nơi xa nhào tới trước mặt, các cô đã bị lũ quỷ chi chít trước mắt tiêu diệt. Trong tay cô còn có một tấm bùa Thiên Cương thần lôi, có thể tưởng tượng được thứ to lớn ở nơi xa, lúc này nào dám dùng hết vào những con quỷ này? Du Thanh Vi cảm thấy nếu như không phải được viên ngọc trên cổ cùng quạt giấy trên tay chống đỡ, vào lúc này đã ngã xuống trên mặt đất rồi. Dù cho không có ngã, cũng chống đỡ không nổi vài phút đồng hồ.