“Vậy anh là gì?” Tuấn Khải đột nhiên cắt ngang. “Nếu em vì Vĩnh Trung thích anh mà em bắt đầu cảm thấy có lỗi, vậy đối với em tình cảm của anh là gì?”
Lòng Hòa An đột ngột chấn động. “Em xin lỗi…”
Tuấn Khải tiếp tục nói. “Không một ai có lỗi trong chuyện này cả. Nếu không phải là em ở cùng anh mà là một người khác. Em nghĩ rằng ở nơi đó Vĩnh Trung sẽ vui hơn không?”
Hòa An thực sự đuối lý. “Nhưng ít ra người đó không phải là người mà cậu ta tin tưởng nhất. Em cảm giác giống như mình cướp đi thứ quan trọng nhất mà cả đời cậu ấy không có được.” Hòa An cúi đầu xuống tiếp tục nói. “Mùa hè năm ấy. Cậu ấy nói với em đã sẵn sàng. Dù thất bại cũng sẽ tỏ tình với anh. Nhưng…”
Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy đi vòng qua ôm Hòa An vào lòng. “Em có biết lý do tại sao Vĩnh Trung mất không?”
Hòa An ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tuấn Khải. “Anh đừng nói là…’
“Đúng vậy…Ngày Vĩnh Trung mất…Chính anh là người chứng kiến…hết tất cả. Anh đã ở bên cạnh cậu ta ngày hôm đó. Nhưng không thể làm được gì hết.!” Tuấn Khải cố gắng giữ bình tĩnh cho cả anh và Hòa An.
“Điên mất rồi!” Hòa An phát run lên trong vòng tay Tuấn Khải.
“Ngày hôm đó cả viện của anh đi làm công đức xây chùa ở vùng ngoại ô. Vĩnh Trung đương nhiên cũng cùng đi. Tối ngày chuẩn bị ra về. Vĩnh Trung đột nhiên hẹn anh ra gian nhà thờ củ nói là có chuyện muốn nói.”. ngôn tình sủng
Tuấn Khải lúc này ôm chặt Hòa An hơn. Cảm giác giống như anh sợ Hòa An sẽ không chịu đựng được mà vụt chạy đi. “Lúc anh đến nơi gọi mãi không thấy cậu ta trả lời. Rõ ràng trước lúc anh bước vào gian nhà có ánh sáng. Nhưng lúc anh mở cửa ra đèn đột nhiên tắt.”
Hòa An không nhịn được. “Anh mắc hội chứng sợ bóng tối. Đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng Vĩnh Trung không hề biết điều đó.” Tuấn Khải hít một hơi thật sâu tiếp tục nói. “Lúc ánh sáng mất đi anh lập tức hoảng sợ lui về phía sau. Bất cẩn trượt chân té đập đầu mạnh vào cạnh tượng sắt cũ. Đầu óc anh lúc đó lập tức đã gần như không còn đủ ý thức.”
“Nhưng, còn Vĩnh Trung?” Hòa An gấp gáp hỏi.
“Anh không nhớ nổi những chuyện sau đó. Chỉ là anh có một ấn tượng là trong bóng tối lờ mờ anh thấy một ánh đèn dầu ánh lên. Hình ảnh một cậu nhóc chạy đến đè lên người anh rồi anh nghe một tiếng hét lớn lên và anh không biết chuyện xảy ra sau đó nữa.”
“Vậy tại sao?” Hòa An nghĩ thế nào cũng không thông suốt được.
“Lúc anh đập người vào tượng. Làm cho nó trượt ra từ trên cao rơi xuống khỏi kệ đỡ. Vĩnh Trung đỡ cho anh một mạng. Nếu lúc đó người bị tượng sắt ngã đập vào đầu là anh. Thì có lẽ người còn sống bây giờ chính là Vĩnh Trung!” Tuấn Khải cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.
“Lúc anh tỉnh lại cũng đã là ba ngày sau. Vĩnh Trung lúc đó cũng không còn nữa. Lực đập mạnh vào đầu làm tụ máu. Phát hiện trễ…không cứu được.”
Hòa An bị làm cho kinh động cả người run rẩy xiết chặt Tuấn Khải vào lòng.
“Tất cả mọi người đều nói dối anh về sự ra đi của cậu ấy. Tới khi anh thực sự hồi phục trở về thì thứ còn sót lại duy nhất của cậu ta là một bức di ảnh.”
Hòa An bật khóc trong lòng Tuấn Khải. “Em xin lỗi…”
“Cho nên, người mà cả đời này mang ơn của Vĩnh Trung chính là anh! Em nên nghĩ rằng, nếu người đó là em. Vĩnh Trung nhất định sẽ rất hạnh phúc.!”
Rốt cuộc nút thắt trong lòng của cả hai đều được tháo dỡ. Bí mật cả đời này những tưởng cũng muốn nói ra cuối cùng cũng được giải tỏa. Tuấn Khải và Hòa An cùng nhau tới mộ phần của Vĩnh Trung tay trong tay đối diện với cậu ấy.