“Đúng vậy! Sau này cũng thế, cứ mỗi lần chạm mặt ở trường là lại gửi cho tui mấy cái tin nhắn lạ lùng cóc thể hiểu nổi, còn làm mấy việc kỳ quái nữa chứ… A, thật sự là bực bội!” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Vậy việc hai người là tình địch mà cậu kể ban đầu là giả à?” – M
“Sao có thể! Hắn ta chính là tình địch của tui!” – Cuộc Đời Bi Thảm
Nghĩ đến việc này, trong đầu cậu lập tức hiện lên khuôn mặt của Phác Liên, Lý Thạc Mẫn ảo não.
“Vậy bây giờ cậu còn thích cô gái kia không?” – M
“Nói sao nhỉ, cũng không hẳn là thích đến mức ấy. Nói ra cũng không sợ cậu cười, dù gì cô ấy cũng là mối tình đầu của tui, không theo đuổi được thì thôi đi, thế quái nào cô ấy lại đi thích cái tên kia, cậu xem, làm sao tui có thể nuốt trôi cơn tức này!” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Mối tình đầu?” – M
“Thi… Tuy rằng chỉ có mình tui đơn phương thích người ta, nhưng như vậy cũng gọi là mối tình đầu mà, cho nên thù mới hận cũ tui quyết định phải trả sạch, làm tên kia phiến chết thì thôi.” – Cuộc Đời Bi Thảm
Người bên kia im lặng một lúc.
“Cậu nói người nọ hay làm mấy việc khiến cậu khó xử, liệu có khi nào hắn cũng có ý với cậu không?” -M
Phản ứng đầu tiên sau khi đọc xong tin nhắn M gửi tới của Lý Thạc Mẫn là làm gì có chuyện đấy? Cái tên bụng dạ đen tối kia sao lại có ý với mình được?
“Làm sao có thể, có khi trong đầu tên kia cũng toàn suy nghĩ muốn chơi xỏ tui thôi.” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Cậu cứ nghĩ kỹ xem, nếu như cậu muốn chơi xỏ một người, cậu có hở ra là hôn người ta không? Rồi gửi tin nhắn cho người ta? Hoặc làm mấy chuyện kì quái với người ta?” – M
Lý Thạc Mẫn lập tức liên tường đến tên mập suốt ngày đánh nhau với mình hồi cấp hai, cứ thử nghĩ đến việc mình phải hôn cái miệng bóng dầu của nó, Lý Thạc Mẫn nôn khan một cái.
Lý Thạc Mẫn lấy lại tinh thần, suy nghĩ tỉ mỉ, hình như M nói cũng có lý lắm. Nhưng rõ ràng trước kia mình và Kim Mẫn Khuê chưa từng tiếp xúc với nhau, làm sao anh ta lại đột nhiên thích mình chứ? Lý Thạc Mẫn nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
“Rõ ràng tui không có quen biết gì hắn mà, làm sao hẳn lại có thể…?” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Thật sự chưa từng tiếp xúc qua? Hay là chính cậu đã quên mất rồi?” – M
Lý Thạc Mẫn cau mày cần thận hồi tưởng lại, nhưng mặc kệ cậu có nghĩ đến muốn vỡ đầu cũng không thể nhớ nổi mình và tên kia từng có gì liên quan.
“Chắc chắn không có!” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Ồ” -M
Cái từ “Ồ” đột ngột này khiến Lý Thạc Mẫn không biết nói thêm gì, còn đang suy nghĩ thì bên kia lại gửi tin nhắn tới.
“Mà vậy cũng tốt, nếu hẳn thực sự có ý với cậu cũng là chuyện tốt.” – M
“Excuse me??? Bị một thằng con trai thích mà lại là chuyện tốt ấy hả???” – Cuộc Đời Bi Thảm
Bên kia rất lâu không đáp lời, Lý Thạc Mẫn đột nhiên nhớ ra người ta cũng là gay, mà mình thì vừa nói một câu rất tổn thương đến người khác, vì vậy nên vội vàng bổ sung:
“Ý tui không phải là như vậy, ý tui là tui thẳng thế này lại bị đàn ông thích rõ ràng không phải là một chuyện đáng để vui mừng, hì hỉ…” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Nhưng cậu nói muốn báo thù đúng không? Đúng lúc người kia thích cậu, như vậy chẳng phải cậu sẽ bớt phiển toái rất nhiều hả?” – M
Cũng có lý, Lý Thạc Mẫn gãi gãi lông mày, nhìn từ góc độ này đúng là không có gì tệ lắm.
“Tốt nhất cậu nên lợi dụng điểm này, bản thân cố gắng đúng lúc, chọn thời cơ thích hợp, lo gì không thành công.” – M
“Được!” – Cuộc Đời Bi Thảm
Lý Thạc Mẫn trả lời M với lòng tin tưởng tràn trễ, cậu năm trên giường vui đến lăn qua lăn lại, cứ nhằm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Kim Mẫn Khuê rơm rớm òa khóc, Lý Thạc Mẫn hưng phấn đến nỗi khóe miệng cứ toét ra sắp nứt đến nơi rồi.
Bên này Kim Mẫn Khuê nhìn đắm đăm vào giao diện tin nhắn như có điều suy nghĩ, tiện tay đóng laptop lại, thả người tựa lưng vào thành ghế, ngón trỏ trên bàn tay phải gõ gõ con chuột theo nhịp.
A, vậy mà lại quên mất?
Nhưng không sao, về sau còn có nhiều thời gian để cậu ấy từ từ nhớ lại.
– —————————–
Sáng hôm sau vì không có Từ Minh Hạo gọi dậy, đợi tới khi Lý Thạc Mẫn tỉnh lại mới phát hiện mọi người trong ký túc xá đã đi hết. Cậu mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra xem, cả người bản ra khỏi giường, còn có mười phút nữa là muộn học rồi mà giờ vẫn còn nằm đây. Cậu vừa mặc quần áo vừa rửa mặt, chân thò vào xỏ giầy, tóc không kịp chải cứ thế đeo cặp bắt đầu chạy. Trên đường chẳng còn mấy bóng người nữa, Lý Thạc Mẫn vừa chạy đến dưới chân cầu thang tòa nhà dạy học đột nhiên cổ tay bị ai đó nằm lấy.
“Chậm một chút, không muộn được.”
Lý Thạc Mẫn men theo âm thanh quay đầu lại thì thấy Kim Mẫn Khuê đang đứng ở phía sau, một tay kéo cậu lại, một tay cầm bánh mì và sữa, rất là thảnh thơi. Lý Thạc Mẫn hậm hực giằng tay ra, lôi điện thoại ra khỏi túi nhìn một cái, bước chân cũng chậm lại.
Kim Mẫn Khuê không thèm để ý mà thu tay lại, “Vừa ngủ dậy?”
“Ừa, không nghe thấy chuông báo thức.” Lý Thạc Mẫn rầu rĩ nghĩ, báo thức hình người bị bạn cùng phòng của ông dụ đi mất rồi còn gì.
“Ăn sáng chưa?”
Lý Thạc Mẫn cuống quít trả lời, “Làm gì có thời gian nữa, nhanh lên sắp muộn rồi.”
Kim Mẫn Khuê đưa cái túi trong tay tới trước mặt cậu, “Cầm lấy.”
Lý Thạc Mẫn nhìn túi đồ trước mặt hơi sửng sốt, lập tức đưa tay đẩy ra, “Không cần, tôi quen rồi, không ăn một bữa cũng không chết đói được.”
Kim Mẫn Khuê đứng im không nói gì, cái tay cầm túi đồ ăn cản trước mặt Lý Thạc Mẫn cũng không hề có ý định thu lại, Lý Thạc Mẫn đưa tay đẩy đẩy mấy lần mà không thể đẩy ra được.
Cậu ngẩng đầu nhìn người nọ, đúng lúc chạm phải ánh mắt âm u khó đoán của Kim Mẫn Khuê khiến Lý Thạc Mẫn vô thức rùng mình một cái, lại để ý thấy xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn về phía họ, Lý Thạc Mẫn ngượng ngùng nhận lấy túi đồ từ tay Kim Mẫn Khuê, lầu bầu một câu “Cám ơn ha”.
Kim Mẫn Khuê xoa đầu cậu, hài lòng bước lên lầu.
Đột nhiên bị xoa đầu làm Lý Thạc Mẫn cứng đờ, đợi lấy lại tỉnh thần muốn mắng thì người ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Cậu xấu hổ nhìn cái túi trong tay, muốn ném thẳng vào thùng rác, nhưng đợi tới khi đi đến gần thùng rác rồi lại do dự, người này vẫn luôn bắt nạt cậu, mặc kệ thế nào cậu cũng phải lấy lại chút vốn chứ hả? Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Lý Thạc Mẫn không kịp nghĩ thêm gì nữa vội vội vàng vàng chạy lên tầng.
Tiết tự học vừa kết thúc, Lý Thạc Mẫn rũ mắt lấy bữa sáng ra khỏi ngăn bàn, tay cắm ống hút vào hộp, miệng xé mở bao bì gói bánh rồi cắn một cái, ừm, vị cũng ổn. Qua loa nuốt xong cái bánh mì rồi uống một ngụm sữa, chất lỏng béo ngậy tràn vào trong miệng tỏa ra mùi vị mật ong rất đậm khiến Lý Thạc Mẫn ngạc nhiên mở to mắt, cơn buồn ngủ cũng biến đâu mất tiêu. Cậu đưa tay lên quan sát bao bì màu vàng rực rỡ của cái hộp, sau đó đau khổ phát hiện ngoại trừ “Honey” và “Milk” thì cậu chẳng hiểu được thêm chữ nào được in trên vỏ hộp cả.
Với một người đam mê ăn vặt đến say đắm như Lý Thạc Mẫn, cậu thể đây là hộp sữa ngon nhất mà mình được uống từ nhỏ tới giờ, ngon đến nỗi cậu không dám uống nhiều, chỉ dè sẻn hút từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Không ngờ khẩu vị của tên kia cũng ra gì phết đấy.
Vừa gặm bánh mì vừa nghiên cứu bao bì hộp sữa, Lý Thạc Mẫn lấy điện thoại di động mở camera nhằm vào cái hộp màu vàng kia, dự định chụp lại lần sau đi siêu thị sẽ tìm thật kĩ. Vừa chụp xong đã nghe thấy có tiếng ồn ào từ phía cửa lớp, lơ đãng ngấng đầu lên, sau đó bánh mì trong miệng Lý Thạc Mẫn rớt xuống.
Lý Thạc Mẫn nghĩ mình mù mất rồi.
Cho nên đến khi Văn Tuấn Huy cõng Từ Minh Hạo vào lớp, cẩn thận đỡ cậu ấy ngồi vào chỗ, Lý Thạc Mẫn vẫn còn trợn mắt há hốc miệng.
Văn Tuấn Huy mỉm cười bước ra khỏi cửa lớp trong một đống ánh mắt hình trái tim của đám con gái, Từ Minh Hạo thì đang vui vẻ chỉ chỉ vào chân mình giải thích với các bạn khác.
Mẹ nó, tiến độ như thần gì vậy nè!
Lý Thạc Mẫn bỏ bánh mì và sữa xuống bàn, vọt tới trước mặt Từ Minh Hạo, săm soi từ đấu đến chân một lượt, cuối cùng nhìn vào đầu gối đang được băng bó của Từ Minh Hạo, hỏi, “Sao rồi?”
“Không sao hết, chỉ là lúc đi lại hơi đau một tí thôi.” Thấy người hỏi là Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo cười rất chỉ là cà lơ phất phơ, “Bác sĩ nói không được ra đường vài ngày.”
Lý Thạc Mẫn thấy Từ Minh Hạo không có vẻ gì là đang nói dối cũng thở phào một tiếng, sau đó cười xấu xa ngồi ngốm xuống ngó lên, “Tối hôm qua phóng đãng ở chỗ nào hả?”
Từ Minh Hạo lấy sách vở ra khỏi ngăn bàn, “Đi đâu được? Phòng bệnh của bệnh viện chứ đâu.”
“Chậc chậc, cả đêm dài đằng đẳng chẳng lẽ không có tiến triển thực chất gì à?” Lý Thạc Mẫn vẫn không buông tha.
Từ Minh Hạo thẳng tay lấy sách đập vào đầu Lý Thạc Mẫn một cái, “Trong đầu mày suốt ngày nghĩ cái gì đấy, cút về chỗ mau.”
“Ai ui”, Lý Thạc Mẫn sờ đầu một cái, không biết hôm nay là ngày gì mà mới buổi sáng không bị sờ thì cũng bị đánh, “Tao thấy cú ngã này của mày coi như công cốc rồi!”
Từ Minh Hạo xua xua tay, Lý Thạc Mẫn thấy không khai thác được thêm thông tin gì đành bất đắc dĩ lết về chỗ. Lúc xoay người, Lý Thạc Mẫn đột nhiên sửng sốt, nhưng thấy Từ Minh Hạo vẫn đang thu dọn sách vở như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Thạc Mẫn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn không thốt ra.
Cậu nghĩ Từ Minh Hạo không muốn nói là vì có băn khoăn riêng, chỉ hy vọng thẳng này có thể sớm phát hiện ra chỗ cổ áo nó đang để hở ra một dấu vết đỏ thẫm to như đồng xu.
…*Còn tiếp*….