Trả lời xong Lý Thạc Mẫn thấy trong lòng sung sướng hơn rất nhiều, cậu nằm ngửa vắt chéo chân ngâm nga ca hát, ngón trỏ còn đưa lên không trung ve vấy theo nhịp.
Lần này đại khái phải đến hơn hai phút bên kia mới hồi âm, Lý Thạc Mẫn nở nụ cười đắc ý cầm điện thoại lên xem, vừa đọc nụ cười trên mặt cậu lập tức cứng lại.
“Có thể XXX em”
Lý Thạc Mẫn sửng sốt vài giây sau đó quăng điện thoại qua một bên như ném một quả bom hẹn giờ, chẳng hiểu vì sao trước mắt cậu lúc này lại hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của Kim Mẫn Khuê trong hành lang ban sáng, Lý Thạc Mẫn chợt cảm giác bờ môi mình bắt đầu nóng lên, hai chân đang bắt chéo nhau như mất hết sức lực, trượt xuống nên mạnh vào ván giường, vang lên một tiếng “Rầm”” đinh tai nhức óc.
“Lý Thạc Mẫn…” Từ Minh Hạo nằm giường dưới đang ngủ ngon giấc bỗng liên tiếp phải chịu đựng đám tiếng động ồn ào phát ra từ giường của Lý Thạc Mẫn, cậu nghiến răng nghiến lợi gắt lên cảnh cáo, Lý Thạc Mẫn đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vùi mặt vào gối, Lý Thạc Mẫn vừa thẹn vừa giận, cậu bị tên côn đồ này làm cho tức tới nỗi đau cả ngực. Vừa nhằm mắt là lại nhớ ra hẳn ta là người mà Phác Liên thích, Lý Thạc Mẫn cảm thấy ngực còn đau đớn hơn, ánh trằng sáng trong lòng cậu sao lại chiếu lên một đống bùn nhão thế này.
Không được.
Lý Thạc Mẫn xoay người sang một bên, không thể cứ mặc kệ tên khốn kia tùy ý làm nhục mình như vậy được, phải nghĩ cách phản kích.
Chỉ là Lý Thạc Mẫn không hề có kinh nghiệm trong việc này, cậu ngẫm nghĩ một lúc bèn cầm điện thoại truy cập vào một diễn đàn khá nổi tiếng, thao tác cả buổi mới cho ra được một cái ID gọi là Cuộc Đời Bi Thảm, suy tư mãi mới đau đớn lập một chủ đề, tên là: Làm sao để trả thù tình địch trí mạng nhất?
Gửi xong, Lý Thạc Mẫn bò xuống giường đánh răng tiện thể bê thêm một chậu nước cho Từ Minh Hạo, lúc trở lại bài viết đã có không ít bình luận, Lý Thạc Mẫn nghĩ hóa ra trên đời cũng lắm người rảnh rỗi thật.
Vừa cầm ly nước lên vừa nhìn lướt qua một vài bình luận.
“Trí mạng? Giết người diệt khẩu?” – Lý Thạc Mẫn đảo mắt một cái, ông đây không có ngu như vậy, tự nhiên lại phải vào tù vì cái tên đó.
“Chủ post là nam hay nữ? Nếu nữ thì cứ dùng võ mồm thôi, càng đâm chọc vào chỗ đau càng tốt, nam thì phải xem tình huống.”
Lý Thạc Mẫn tiện tay trả lời, “Xem tình huống thế nào?”
Người nọ lập tức hồi phục, “Cậu có đánh thắng được hắn không? Đánh được thì solo một trận cho tên kia biết mặt.”
Lý Thạc Mẫn ngẫm nghĩ, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn thành thật trả lời, “Không đánh lại được…”
“Vậy cậu có đẹp trai hơn hẳn không? Có nhan sắc thì tìm cô khác xinh đẹp hơn rồi lượn qua lượn lại trêu tức họ.”
“… “
“Vậy cậu giàu hơn hẳn chứ? Nếu có thì trực tiếp dùng tiền đập chết hẳn.”
Lý Thạc Mẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, bình thường Kim Mẫn Khuê có vẻ không mấy khi gây sự chú ý, nhưng buổi sáng nhìn bộ đồ kia của hắn ta là biết cũng cùng đẳng cấp với Văn Tuấn Huy rồi, chưa kể tên này còn ở phòng hai người nữa chứ.
“….”
“…” Lần này người bạn nhiệt tình kia đáp lại băng hẳn ba dấu chấm im lặng tuyệt đối, sau đó lại nói thêm, “Vậy cậu bị đá không phải rất hợp lý sao.”
Mẹ nó, Lý Thạc Mẫn mắng một câu rồi thẳng tay xóa luôn bình luận kia, ông đến tìm phương pháp giải quyết chứ không phải mua bực vào thân. Tức giận kéo màn hình xuống dưới, đại đa số đều khuyên cậu đời thiếu gì gái xinh, Lý Thạc Mẫn nghĩ thầm: “Cái này tôi hiểu chứ, nhưng tên khốn kia không chịu buông tha tôi thì phải làm sao?”
Vừa đọc bình luận vừa đưa ly nước lên môi, đang kéo tới một bình luận nào đó Lý Thạc Mẫn trực tiếp phun thẳng ngụm nước trong miệng ra giường, cậu vội vàng bỏ điện thoại xuống giũ giũ gối rồi lau lau giường, Lý Thạc Mẫn lại một lần nữa cảm thấy nhân sinh quan của cậu tiếp tục bị đả kích.
“Bẻ cong hẳn.” Một người có tên ID là ‘M’ bình luận như vậy.
Sau khi lau sạch giường chiếu, Lý Thạc Mẫn cầm điện thoại lên, xoắn xuýt thật lâu mới trả lời:
“…”
Người kia đáp lại trong tích tắc, “Sau đó đá hẳn.”
Lý Thạc Mẫn vốn bị logic như thần này làm
dở khóc dở cười, chỉ có điều về sau bỏ điện thoại xuống suy tư càng nghĩ càng thấy cách này cũng khá thú vị đấy, mặc dù không biết trước kia Kim Mẫn Khuê thế nào, nhưng cậu cũng đã từng nghe nói qua một vài tin đồn về hẳn rồi, chỉ là bao năm qua cậu chưa từng nghe phải tin gì có liên quan đến tình sử của Kim Mẫn Khuê. Hơn nữa xét theo hành vi kì quái mấy ngày này của tên kia, nói không chừng Kim Mẫn Khuê cũng có chút khuynh hướng này cũng nên, nếu quả thật như vậy chỉ cần bẻ cong hẳn, khiến hẳn ta sỉ mê mình, tiếp đó đá cho một vố thật đau, ôi nghĩ thôi mà cũng thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, Lý Thạc Mẫn tự đắc trong lòng, nếu dùng sức hút có thể chỉnh phục cả nam lẫn nữ của cậu thì chuyện này tính ra cũng không khó lắm đâu, ngoại trừ việc phải hi sinh chính mình một chút vì phải nhìn cái bản mặt đó mỗi ngày thì không còn vấn đề gì cả, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt cao ngạo của Kim Mẫn Khuê trở nên suy sụp, Lý Thạc Mẫn nhìn màn hình điện thoại đã tối đen bắt đầu cười săng sặc.
Về sau khi Từ Minh Hạo biết rõ động cơ của Lý Thạc Mẫn chỉ biết đưa tay chỉ vào trán thắng bạn cả buổi không nói ra lời, cuối cùng mắng “Nói mày ngây thơ mày lại còn dỗi, tự biến mình thành đứa ngu xuẩn!”
“Nhìn gì mà chăm chú thế?” Văn Tuấn Huy tắm xong đã thấy Kim Mẫn Khuê ngồi trước máy tính, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu xa. Văn Tuấn Huy vừa lau tóc vừa đi qua, nhìn thấy nội dung trên màn hình không nén nổi kinh ngạc, “Mày được lắm, mày còn giám sát cả điện thoại của cậu ta hả?”
Kim Mẫn Khuê tháo kính xuống, ung dung đẳng xuất khỏi tài khoản diễn đàn, đóng cửa số trình duyệt, từ chối trả lời câu hỏi của Văn Tuấn Huy, chỉ nói, “Tao nói rồi, phải kích thêm một chút mới được.”
Văn Tuấn Huy cười vỗ vai Kim Mẫn Khuê, nhớ tới trước kia Kim Mẫn Khuê hình dung Từ Minh Hạo như một con hồ ly, đầu óc suy nghĩ rất linh hoạt. Bây giờ trong mắt Văn Tuấn Huy ấy mà, nếu như coi Từ Minh Hạo là hồ ly, vậy thì Lý Thạc Mẫn nhất định là một con thỏ, cái kiểu mà bị bán đi còn đếm tiền hộ người ta đó.
…*Còn tiếp*….