Vì vậy, hiện giờ trong nhà trẻ không có đứa nhỏ nào không thích thầy Chu cả.
…
Ngài Hách lái xe tới nhà trẻ đợi Chu tiên sinh tan ca. Trời sắp vào đông, ngày ngắn lại, chưa tới sáu giờ đã tối đen một mảng.
Trong vườn trẻ yên tĩnh không còn tiếng trẻ con, ông bác bảo vệ thấy ngài Hách quen mắt liền cười cười cho hắn vào.
Ngài Hách bước dọc theo hành lang tối tăm, có một lớp học ở góc trong vẫn còn sáng đèn. Hắn vừa bước vào cửa thì đèn phòng vụt tắt.
Hắn nhìn thấy Chu tiên sinh đang đứng đó, sau lưng anh là mảng tường gắn hàng hà sa số những mặt trăng phản quang nối tiếp nhau dày đặc, tựa như một dải ngân hà thu nhỏ, tựa như một đêm đầy sao.
“Đẹp không?” Chu tiên sinh hỏi.
Ngài Hách trầm trồ: “Mất bao lâu vậy?”
“Cũng phải hai, ba hôm. Nhưng tôi chuẩn bị từ lâu rồi, tôi nghĩ đám trẻ sẽ thích.” Chu tiên sinh kéo ngài Hách ngồi xuống sàn.
Thảm trải sàn mềm mại, bốn phía yên tĩnh khiến người ta thoải mái.
“Năm sau tôi muốn đưa Chu tiên sinh tới Nam Cực.”
“Hử, sao vậy?”
“Tôi muốn dẫn cậu đi xem cực quang ở Nam Cực, xem đêm sao ở đó.”
“Được.”
Ngài Hách đột nhiên nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này khiến cảm xúc trong lồng ngực hắn như bùng nổ, tựa như động cơ đang sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên bầu trời.
Dưới trời sao Nam Cực, hắn muốn cầu hôn Chu tiên sinh.
Ngài Hách không am hiểu về lãng mạn, nhưng dưới trời đêm lộng lẫy và chuyện cầu hôn quan trọng, chắc chắn lúc kết hợp lại sẽ trở thành chuyện lãng mạn nhất.
Cho dù bây giờ Alpha với Alpha không thể đăng ký kết hôn, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Hắn và Chu tiên sinh yêu nhau, hai người họ cần một màn cầu hôn lãng mạn.
Nghĩ tới đây, niềm vui sướng trong lòng hắn như giọt nước tràn ly, đổ mà sung sướng.
“Anh Tuấn, cậu có nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau là ở đâu không?” Chu tiên sinh đột nhiên hỏi.
Ngài Hách lập tức hồi hồn, cười nói: “Tất nhiên là nhớ rồi, ở ngay tại đây, ở nhà trẻ này. Ngày đó tôi đi đón Tuấn Lãng, cậu là giáo viên của nó. Thực ra, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thích cậu, về sau lại càng thích hơn, và cuối cùng là rất yêu.”
Ngài Hách càng nói càng kích động, cuối cùng còn quay sang hôn Chu tiên sinh một cái.
Chu tiên sinh lặng lẽ dán bàn tay vào tay hắn, mười ngón tay quấn quýt giao hòa, “Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng là ở nhà trẻ, nhưng không phải lúc đó.”
“Hử, chúng ta đã quen nhau từ trước trước nữa ư?”
Chu tiên sinh thở dài, anh mở túi đồ của mình, bên trong đựng đầy một đống kẹo gấu, là một nhãn hiệu đã lâu đời.
Chu tiên sinh lấy một chiếc ra quơ quơ trước mặt hắn, “Trước đây cậu rất thích nó, cho nên rất thích tôi.”
Trong nháy mắt ấy ngài Hách nhớ lại mọi chuyện.
“A! Hóa ra là chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi!… Nhưng mà hồi đó nhỏ quá, tôi không nhớ rõ ha ha…” Hắn xấu hổ nói.
Chu tiên sinh hơi tủi thân: “Tôi nhớ cậu rất rõ, cậu gạt tôi, nói cậu ra nước ngoài chữa bệnh cho em trai, sẽ trở về sớm thôi. Nhưng rốt cuộc cậu không quay lại nữa.”
Ngài Hách hoảng hốt: “A, chuyện này… Cậu chờ tôi rất lâu rồi.”
“Đúng vậy. Tôi vẫn luôn mong mỏi một ngày nào đó sẽ bắt được tên nhóc lừa đảo ấy…”
Chu tiên sinh lấy từ đâu ra một món đồ, lặng lẽ xỏ vào ngón áp út của ngài Hách.
“Sau đó sẽ buộc chặt cậu ấy bên người, để cho cậu ấy sẽ không bao giờ rời khỏi tôi.”
Mặt hắn đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh trên ngón tay.
Một mặt khắc dòng chữ tiếng Pháp “Tôi yêu cậu”.
Je T’aime
“Vì vậy,” một người luôn khéo ăn khéo nói như Chu tiên sinh lại đột nhiên lắp bắp, “Anh tuấn, cậu có muốn, không bao giờ rời xa tôi không?”
Trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều điều, cuối cùng lại rối tung như một nồi cháo heo, hắn thậm chí còn đi buồn rầu vì bị Chu tiên sinh giành mất màn cầu hôn rồi!
Thôi, hiện giờ không phải là lúc so đo ai cầu hôn đối phương trước.
“Tôi đồng ý, Chu tiên sinh! Tôi nguyện yêu thương cậu vĩnh viễn, tôi nói thật, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu! Đời này, rồi cả đời sau, tôi có thể làm được!”
Nói liền một mạch khiến ngài Hách thở không ra hơi, hắn tưởng như mạch máu trong người mình đã ngừng lưu thông, cả trái tim cũng ngừng đập.
Chu tiên sinh nhẹ nhàng dán môi lên môi hắn, tựa như một nghi thức đánh dấu trang trọng.
“Ừ.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng hết rồi ỏ ỏ ỏ ỏ ỏ, đây là câu chuyện đầu tiên tôi hoàn thành, một hành trình rất dài, rất hóng, hành văn không tốt, tình tiết trong truyện cũng chưa thỏa đáng, cảm ơn mọi người đã không rời không bỏ chờ đợi câu chuyện kết thúc!! Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tôi! Mỗi bình luận của mọi người đều là động lực để tôi hoàn thành câu chuyện này! Tôi yêu mọi người! Chắc tôi sẽ viết thêm rất nhiều phiên ngoại nữa, bởi vì thực sự rất yêu mến Hách tiên sinh với Chu tiên sinh~ Lời kết, chúc mọi người vui vẻ, mọi thứ đều vui vẻ~
END.
9/2020 -> 9/2021
Editor cũng muốn nói: Câu chuyện đầu tiên mình edit đã hoàn thành rồi~ Mất hẳn một năm haha.
Đây không phải là một bộ ABO tiêu chuẩn, nếu theo thiết lập gốc thì Hách tiên sinh hổng mê luyến tin tức tố của Chu tiên sinh được đâu. Nhưng mà hai con người này yêu nhau rồi, chúc mừng, chúc mừng, đến giờ vẫn không biết tin tức tố của Hách tiên sinh.
Tác giả bảo viết thêm phiên ngoại nhưng bả lặn mất tiêu rồi, không thấy Tấn Giang cập nhật, nếu viết trên weibo thì mình bó tay, không tìm được.
Truyện vẫn còn nhiều lỗ hổng cần lấp: ví dụ như chuyện tình đang bỏ ngỏ của trợ lý Vương nè, câu chuyện bao dưỡng phake của Lương Chính nè, Chu Y có người yêu là đàn em nhưng chưa mang về nhà, cả câu chuyện cổ tích thỏ và sói Chu tiên sinh kể nữa. Có lẽ nếu có phiên ngoại sẽ được giải đáp chăng?
Mình còn muốn trình bày “tình củm” thêm nhưng lúc chính thức hoàn thành lại quên hết. Thôi thì mọi người đợi tui ở mấy bộ truyện sau nha!
Cảm ơn vì đã theo dõi!