“Hả? Cái gì cơ…” Mẹ Chu ngạc nhiên.
Nói xong, Chu Mạt cầm ví cùng chìa khóa xe, vội vã rời khỏi nhà cha mẹ.
Mẹ Chu sửng sốt hồi lâu, thanh niên đứng bên cạnh cũng cảm thấy lúng túng.
Ngài Hách cảm giác mình đã đợi rất lâu, nhưng thầy Chu vẫn chưa tới.
Hắn ra khỏi phòng riêng, bước khỏi quán, nhìn phố phường đông vui nhộn nhịp.
Đột nhiên, phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân, ngài Hách vừa xoay ra sau đã bị người ta nhào tới ôm lấy.
Hai người cùng “vũ trang hạng nặng” quần dày, áo dày, nhìn như hai con gấu bự đang dính vào nhau.
Ngài Hách nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ từ những người qua đường, mặt có chút bốc hỏa.
Hắn kề sát mũi vào cần cổ ấm áp của thầy Chu, nơi đó tỏa ra mùi hương làm hắn mê luyến.
Thầy Chu thở hổn hển, hỏi: “Chờ tôi lâu rồi đúng không.”
Ngài Hách rất vui: “Không lâu đâu… Đói bụng không? Chúng ta vào thôi.”
“Ừ.”
Hài người cùng bước vào nhà hàng lẩu ấm áp.
Đang đợi nước dùng sôi, thầy Chu nhận được một cuộc điện thoại, sau đó khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Ngài Hách cũng nhìn ra, vội hỏi: “Sao vậy?”
Anh tắt máy, cau mày trả lời: “Ngôi nhà tôi thuê, bị cháy…”
“Hả?!” Ngài Hách kinh ngạc, sợ đến run tay, đũa cũng không cầm chắc, miếng thịt dê rơi tự do “bụp” một cái vào bát, mấy giọt tương vừng sóng sánh tràn ra.
…
Lúc hai người qua chung cư của thầy Chu, xe cứu hỏa vẫn chưa đi, đám đông vây xung quanh châu đầu nói chuyện.
Thầy Chu nhìn lên tầng lầu, buông tiếng thở phào, quay sang nói với người bên cạnh: “May quá, không phải nhà tôi cháy. Có vẻ như là nhà bên cạnh cháy, lửa cũng không lớn lắm.”
Hóa ra hàng xóm của thầy Chu – lão Lý đang luộc lạc trong bếp, nhưng vì bận xử lý công việc trên máy tính nên quên béng mất việc tắt bếp. Tối đó nhà lão Lý ra ngoài ăn cơm, cũng chẳng nhớ tối nồi lạc, cuối cùng thì nước cạn, hút mùi phát nổ gây ra đám cháy.
Nhà thầy Chu tuy không cháy nhưng cũng bị vạ lây. Đồ đạc trong nhà không bị ảnh hưởng gì nhưng cửa sổ phòng khách và tường đã bị cháy đen. Anh vừa mở cửa nhà đã bị một luồng khói khó ngửi sộc vào mặt, suýt thì sặc chết.
Đám cháy đã được dập, anh cùng lão Lý và bên bất động sản thương lượng việc bồi thường. Trời thì tối, thời tiết thì lạnh, ai cũng ngại phiền phức.
Ngài Hách đứng một bên chờ, mặt mũi bị gió thổi đến đỏ bừng.
Cuối cùng cũng giải quyết xong, thầy Chu chạy tới, tiếc nuối nói: “Hôm nay làm lỡ thời gian của cậu rồi, không còn sớm nữa, cậu mau về đi.”
Ngài Hách hỏi: “Vậy tối nay cậu…”
“Mấy ngày này chắc không vào nhà ở được, tôi đi thuê phòng khách sạn.”
“Thật ra…” Ngài Hách do dự nói: “Nếu cậu không chê, có thể ở nhà tôi… Tôi cũng sống một mình.”
Nói xong, hắn chốc chốc nhìn lén người trước mặt, xem phản ứng của anh.
Thầy Chu ngạc nhiên ra mặt, hỏi lại: “Vậy làm phiền cậu quá?”
“Không đâu…”
Không phiền, không phiền một tí nào luôn!
Ngài Hách điên cuồng gào thét trong lòng.
Thầy Chu đột nhiên im lặng, hắn cũng lặng thinh, có chút lo lắng.
“Ừm… Cậu đợi chút, tôi đi lấy ít đồ dùng hàng ngày.”
“Không cần đâu,” ngài Hách kìm nén cảm giác hưng phấn, kéo tay thầy Chu lại: “Nhà tôi có đủ đồ dùng rồi, dép lê đồ ngủ bàn chải kem đánh sữa rửa mặt, cứ lấy ra dùng thoải mái!”
Hắn thiếu điều nói mỗi câu: “Nên không cần thu dọn cái gì đâu, trực tiếp theo tôi về nhà đi!”
Thầy Chu nghĩ đoạn, cười nói: “Cũng được, hôm nay muộn rồi, mai tôi sẽ về lấy quần áo.”
Ngài Hách như mở cờ trong lòng, thậm chí còn muốn cảm ơn cái nồi lạc luộc quên tắt của lão Lý.
Đăng cảnh sống chung cho mọi người tức chơi.