Ban công không bật đèn nên khá tối, càng làm cơ thể thầy Chu thêm cao và khỏe khoắn.
“Cuối ngày rồi, chị mày cũng thật khổ mà. Cả ngày hôm nay chị bị mẹ lôi kéo, cằn nhằn suốt nửa ngày trời, toàn là chuyện của mày.”
Chu Mạt vô lực nói: “Em không hiểu nổi mẹ nữa, bà tính làm gì vậy?”
“Em cũng đừng khó chịu với mẹ, bà cũng vì nghĩ cho em.”
“Vậy thì em biết ơn lắm.”
Người bên kia đầu dây cũng bất đắc dĩ: “Em sắp xếp thời gian về nói chuyện tử tế với mẹ đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.”
“Vâng.”
Thầy Chu cúp máy, xoay người lại, ngài Hách đang an phận ngồi trên ghế salon uống trà.
Ngài Hách hỏi: “Là người nhà à?”
Thầy Chu đáp: “Phải, là chị tôi.”
Hai mắt ngài Hách tỏa sáng: “Cậu có chị gái?”
Thầy Chu cười nói: “Không chỉ có một, tôi có hai người chị, là sinh đôi.”
Ngài Hách khá hứng thú, hỏi tiếp: “Lớn lên giống nhau lắm nhỉ.”
“Phải.”
Thầy Chu lục album trong điện thoại, đưa cho ngài Hách xem.
Trong hình là hai mỹ nữ xinh đẹp giống nhau như đúc.
“Hai chị ấy lớn lên giống nhau nhưng tính cách khác xa một trời một vực, giọng nói cũng không giống nhau.”
Ngài Hách cũng ước ao: “Vậy lúc còn bé chắc cậu được yêu thương lắm, có hai người chị mà. Không giống tôi, có một đứa em trai ngốc cần lo lắng.”
Thầy Chu cũng nhớ ra: “Vậy người lần trước tới đón Tuấn Lãng là em trai của anh nhỉ, là một người trẻ trung ưa nhìn, không ngờ đã làm cha rồi.”
Ngài Hách ngoài cười nhưng trong đau, em trai đáng yêu như thế nhưng không bảo vệ được, cuối cùng bất đắc dĩ trở thành phụ huynh ở tuổi đó.
…
Ngài Hách và thầy Chu vui vẻ hàn huyên đôi câu, ngài Hách nhìn đồng hồ thấy hơi trễ, ngồi tiếp sẽ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ của thầy Chu, vì thế hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thầy Chu rất lịch sự hỏi: “Anh Hách, để tôi lái xe đưa anh về?”
Trong lòng ngài Hách rất muốn đồng ý, kỳ thực hắn càng thích được ở lại qua đêm ở nhà thầy Chu cơ, nhưng chuyện này chỉ có thể cất giấu trong lòng thôi.
“Không cần đâu. Tôi tự bắt taxi về là được rồi, hôm nay làm phiền cậu quá.”
Đến lúc rời đi, ngài Hách còn không quên nói với thầy Chu: “Bữa cơm hôm nay rất ngon, đặc biệt là đồ uống tặng kèm kia.”
“Thật chứ?”
Thầy Chu nhướn lông mày, nở nụ cười không rõ ý.
…
Sau khi về đến nhà, đèn cũng không mở, ngài Hách trực tiếp lao lên giường đắp chăn ngủ.
Chỉ cởi quần, hắn không đành lòng cởi áo.
Ngài Hách rúc đầu vào chăn, cúi đầu ngửi, mùi sữa tắm của nhà thầy Chu và mùi hương trên áo sơ mi trộn lẫn với nhau, là hương trái cây.
Ngài Hách càng nghĩ càng nóng mặt, sao có cảm giác mặc áo sơ mi của bạn trai vậy nhỉ…
Mãi đến nửa đêm mới ngủ, hắn cũng nghĩ thông vài chuyện.
Hắn quyết định sẽ làm bạn tốt với thầy Chu, là loại bạn đặc biệt đặc biệt thân thiết.
Bởi vì lúc ở cạnh thầy Chu, dù là tán gẫu hay ăn uống, hay bất cứ hoạt động nào khác, thực sự rất vui.
Dù thực sự thích cậu ấy, thực sự động tâm với cậu ấy.
Nhưng nhỡ đâu cậu ấy thẳng, mình đi thổ lộ với người ta, phải chăng cái gì cũng chẳng còn?
Cứ tiếp tục chôn sâu nỗi niềm này trong lòng thì tốt hơn.
Editor: (Giải thích việc thay xưng hô, không quá quan trọng, có thể lướt qua)Vì tiếng Trung chỉ có wo – ni nên mình phải lựa chỗ để đổi xưng hô xã giao giữa hai người. Đến đây hai người đã thân nhau hơn nên không xưng hô khách sáo nữa.Cụ thể là:– Ngài Hách gọi thầy Chu là “cậu”, xưng “tôi”.– Thầy Chu họi ngài Hách là “anh”, xưng “tôi”.Sau phiên ngoại 1 thì mọi người cũng rõ hai ổng bằng tuổi nhau rồi, nên mình cũng phân vân lắm. Cuối cùng mình vẫn để thầy Chu gọi ngài Hách là anh vì sự tôn trọng với “tinh anh”, ổng cũng hâm mộ ngài Hách vì thành công như thế mà. Sau này khi xác định quan hệ sẽ thống nhất xưng hô hai người như nhau.