Lúc nãy hắn vô tình liếc sang cửa kính bên phải, vô tình phát hiện thầy Chu đang nhìn trộm mình.
Ai thèm quan tâm mục đích là gì chứ, thế này đã đủ làm ngài Hách ngại ngùng rồi.
Dù ngài Hách không nghĩ tới việc theo đuổi thầy Chu, mà cũng chẳng có chuyện thầy Chu sẽ thích hắn, thế nhưng được ở cùng một chỗ với thầy Chu luôn làm hắn cảm thấy kì lạ, không kiềm được mà bị hấp dẫn.
“Bác ơi! Con sắp đói chết rồi!”
Âm thanh đột ngột xuất hiện cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.
“Tuấn Lãng, con đợi chút, để bác chở thầy Chu về trước rồi chúng ta về.”
Nhóc Hách chết mất, nó đói lắm rồi đấy.
Thầy Chu quay đầu nhìn khuôn mặt uất ức của nhóc Hách, có chút đau lòng, đoạn nói với ngài Hách: “Hay không cần đưa tôi về nữa, ngài đưa em ấy đi ăn cơm đi, tôi sẽ về nhà sớm thôi.”
Đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ, ngài Hách đạp phanh, quay sang nói với thầy Chu: “Không thì đi cùng nhau đi, tôi biết gần đây có một quán lẩu.”
“Hả?”
Đèn vừa nhảy xanh, ngài Hách đạp chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường!
Nói chậm nhưng xảy ra nhanh, loáng một cái chiếc xe đã hoàn mỹ dừng lại trước cửa một quán lẩu.
Hey, đợi đã…
Thầy Chu: “…”
Chẳng lẽ ngài Hách từng học lái tên lửa hay sao mà get được cái tốc độ lái xe kinh khủng này hả!
Xem ra ngài Hách lái lụa đỉnh thật đấy.