“Tả Nhiên và Ngụy Lượng đã thừa nhận rồi, cô ta bị bao nuôi thật.”
“Muốn tiền ư? Đúng là tham lam.”
Tả Nhiên khẽ cau mày, tầm mắt vẫn đặt trên người Đường Quả.
Đường Quả ném tiền đi, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại, “Phiền các cậu giúp tôi chứng minh rằng giữa chúng ta không có chuyện gì cả. Chúng ta chỉ là bạn bè trong sáng.”
Cô tiến tới kéo áo Ngụy Lượng nhưng hắn lại hất tay cô ra. Hắn mặc kệ chút thương xót trong lòng, giọng lạnh nhạt đầy châm chọc, “Cầm tiền đi đi, không đi cũng không quay lại được đâu.”
“Không, chúng ta chưa từng làm gì cả. Không phải mối quan hệ kiểu đó.”
Nhưng người xung quanh không ai tin. Tả Nhiên và Ngụy Lượng là con nhà giàu, không nhất thiết phải nói dối chuyện này.
Bọn họ tin rằng đây là chân tướng. Đường Quả có nói thế nào cũng không ai nghe.
Ngụy Lượng và Tả Nhiên cầm đồ về lớp, Đường Quả muốn đuổi theo nhưng lại bị cản lại. Chưa đến mười phút, những chuyện xảy ra đã thành video trên diễn đàn.
Cùng ngày, nhà trường nhận đến rất nhiều cuộc điện thoại từ phụ huynh học sinh, yêu cầu đuổi học học sinh bại hoại như thế. Ai cũng nghĩ rằng, nữ sinh kia dan díu với nam sinh trước, không trách Tả Nhiên và Ngụy Lượng được thì cũng phải đuổi học Đường Quả.
Đường Quả nhìn những lời chửi rủa trên mạng, cất điện thoại đi, nói với hệ thống, “Sắp rồi.”
Cô chợt nhớ đến Hứa Mỹ Huệ, bà mà biết thì sẽ kết thúc một hạng mục quan trọng để nhanh chóng trở về, thế nên nói với hệ thống, “Mi chặn hết thông tin về trường trong máy mẹ ta, không được để bà ấy thấy.”
Chỉ cần không thấy được là đủ để cô làm gì đó. Còn về sau thì giải thích sau.
993.39
“Thường Trạm, làm gì thế?”
Tả Nhiên và Ngụy Lượng hoàn toàn không ngờ rằng Thường Trạm mang vệ sĩ đến đánh bọn họ. Hiện tại cả hai bị trói trên sô pha, không thể động đậy.
Thường Trạm lạnh lùng nhìn cả hai, “Hai người khiến tôi vô cùng thất vọng.”
“Thường Trạm, cậu điên rồi à?” Ngụy Lượng kêu to, “Vì một con nhỏ mà nặng tay với chúng tôi?”
“Đây không liên quan đến nhỏ nào hết, là mấy người quá độc ác.” Thường Trạm tiếp tục sai bảo vệ sĩ, “Đánh tiếp.”
“Á, này, Thường Trạm, cậu điên rồi. Cậu thích nhỏ đó thì cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ không làm gì nữa.”
Thường Trạm nhướn mày lên, lấy điện thoại gọi cho Đường Quả. Bắt được tín hiệu từ đầu dây bên kia, anh lên tiếng, “Là tôi.”
“Anh Thường Trạm ạ?”
“Ừ.” Thường Trạm do dự một chút, “Tôi đã trói cả hai lại, em muốn làm gì, tôi giúp em.”
Đường Quả kinh ngạc một chút, âm điệu hơi hạ xuống, “Bọn họ nói như thế, đã khiến mọi chuyện ầm ĩ lên rồi. Anh có làm gì cũng vô dụng. Bây giờ nhiều phụ huynh đang yêu cầu nhà trường đuổi học em.”
“Tôi sẽ giúp em, em sẽ không bị đuổi học. Em muốn làm thế nào?” Nghe thấy giọng nói bất lực kia, trong lòng Thường Trạm khó chịu vô cùng.
Anh tưởng chỉ cần cô không thích hai người kia thì sẽ không có vấn đề gì, không ngờ rằng anh quá vô tư rồi. Anh hoàn toàn quên rằng hai kẻ này tàn ác đến cỡ nào.
“Tôi sẽ đưa cả hai lên trường giúp em làm sáng tỏ.”
“Không ai tin chuyện đó là giả đâu.”
Thường Trạm mím môi nhìn hai người vẫn đang bị đánh, có phần bối rối, “Em đang ở đâu?”
“Em ở nhà.”
“Tôi giúp em chuyển trường.”
“Không.”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Kẻ phạm lỗi phải trả giá đắt.”
Giọng nói này có phần lạnh nhạt khiến Thường Trạm cảm thấy không ổn. Nhớ đến những người đã lựa chọn phí hoài bản thân khi bị đồn thổi như thế, anh hoảng hốt.
“Chào anh, em không nói nữa.”
Bên kia cúp máy khiến Thường Trạm không yên tâm chút nào.
“Nếu em ấy bị làm sao, hai người không thể thoát tội, chỉ có thể hối hận cả đời.”
Tả Nhiên và Ngụy Lượng không cho là đúng. Trước kia có đồn thổi thế nào cô cũng vẫn bình thường. Bọn họ chỉ cho cô một bài học, đến khi hết giận rồi, bọn họ sẽ giúp cô chứng minh.
Hôm sau, Thường Trạm cho xe đến con hẻm gần nhà Đường Quả từ sớm. Thấy cô bình yên vô sự đi ra, anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đường Quả ngồi trên xe anh đến trường. Khi đến nơi, quanh cổng đã bị bao vây.
Thường Trạm thấy thế, vội vàng kéo cô vào trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi. Mọi chuyện nghiêm trọng hơn anh tưởng.
Những người đó là phụ huynh học sinh, còn có một số là phóng viên. Bọn họ rất kích động, “Đuổi học, nhất định phải đuổi học.”
“Trường này bị làm sao thế, sao lại có loại người đó chứ?”
“Con tôi năm nay mới mười lăm, nhỡ bị nó dạy hư thì sao, mấy người không chịu trách nhiệm à?”
“Nếu không đuổi, tôi cho con tôi chuyển trường.”
“Không ngờ trường tốt nhất cũng có loại như thế.”
“Mấy người phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.”
Biểu cảm trên mặt Thường Trạm lạnh lùng, “Tôi đưa em về nhà, hôm nay không đi học nữa.”
“Cho em xuống xe.”
“Không được.”
994.40
Đường Quả đẩy Thường Trạm, tự xuống xe. Thường Trạm cũng không ngờ cô lại khỏe như thế.
Thấy có người đã nhận ra cô, anh vội vàng đuổi theo.
“Là nó đúng không?”
“Hình như đúng là con nhỏ đó đấy.”
“Giỏi lắm. Con đ*ếm mà vẫn còn dám đến đây học. Thích bán thân thì ra xã hội mà bán, đi học làm gì?”
“Hừ, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn.”
“Trông như hồ ly tinh.”
“Hai thằng bé kia chắc bị lừa rồi.”
…
Đủ loại câu từ khó nghe. Nếu không có người cản, chỉ sợ các phụ huynh này sẽ xông lên đánh Đường Quả. Nhưng có người mang đồ có thể ném, lập tức ném vào người cô.
Thường Trạm vội vàng ôm cô che chở. Có người vội nói, “Cậu kia, đừng để nó lừa.”
“Con nhỏ này dơ bẩn như thế, cậu bảo vệ làm gì, đừng để bị lừa, hủy cả tương lai đấy.”
Những người đó hung dữ chửi mắng. Người qua đường đứng xem, người trong trường cũng đứng xem, đa phần đều xem với ánh mắt khinh thường, còn số ít thì không tính dây vào, hoặc đứng một bên, hoặc quay đầu bỏ đi. Chuyện này không ai lo được, dính vào sẽ gặp rắc rối.
Tổng phụ trách bước ra ngoài, các phụ huynh yên tĩnh lại, “Các vị phụ huynh, qua cuộc họp nội bộ khẩn cấp, nhà trường cho rằng hành vi của em Đường Quả đã gây ra nhiều phiền toái cho các học sinh khác và ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nhà trường. Chúng tôi quyết định đuổi học em Đường Quả.”
Đường Quả nhìn xung quanh, phụ huynh nào cũng vỗ tay cười lớn.
“Đúng, phải đuổi học, phải đuổi học chứ.”
“Tốt lắm, mấy loại bại hoại như thế này nên bị đuổi.”
Phóng viên cũng vọt đến trước mặt Đường Quả.
Đường Quả ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong, “Tôi chỉ muốn nói một câu, tôi không làm gì bại hoại ảnh hưởng đến không khí trong trường, cũng không làm gì như người ta đồn thổi. Ngược lại mấy người hủy hoại thanh danh của tôi, tuyên truyền những lời không đúng sự thật.”
Đương nhiên, cô chưa nói xong đã bị các phụ huynh ngắt lời.
Thường Trạm thấy tình hình không ổn, vội vàng che cô lên xe.
Cô mở cửa sổ xe ra, nở một nụ cười xán lạn, “Một ngày nào đó, những kẻ bịa chuyện sẽ phải trả giá đắt.”
Thường Trạm đưa Đường Quả về, im lặng không biết nói gì.
“Em định đến thành phố nào?” Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ có thể làm như thế.
Đường Quả lắc đầu, “Tạm thời em không muốn đi đâu hết.”
“Ngày mai tôi lại đến, nhất định tôi sẽ giúp em chứng minh trong sạch.”
Đường Quả cười, “Cảm ơn anh.”
“Không, không cần cảm ơn, chuyện đó là chuyện tôi nên làm.” Lỗi anh, là anh không kịp thời ngăn cản Tả Nhiên và Ngụy Lượng.
Thường Trạm chào Đường Quả rồi về. Anh nghĩ rất nhiều, phải làm sao để có thể xử lý mọi chuyện. Anh thông minh thì có thông minh thật, nhưng anh còn chưa đến mười tám, rất nhiều việc không thể làm nổi.
Không ngờ rằng khi anh nghe đến tin tức của Đường Quả là từ trong nhóm lớp.
“Đường Quả lên sân thượng trong trường, định nhảy lầu.”
Thấy được tin này, tim Thường Trạm nhảy dựng lên. Anh không nghĩ được gì nữa, vội vàng đến trường ngay.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng biết đầu tiên. Cả hai nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy chạy đến trường. Đến nơi, thấy nữ sinh ngồi trên cao, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khuôn mặt bọn họ không còn một giọt máu, tim cũng đập lệch nửa nhịp.