Mà hai cái ghế đá kia là ghế đá duy nhất trong bộ lạc, còn tìm được ở đâu, chỉ sợ có mỗi Ngân Hào biết.
Đường Quả ngồi xếp bằng đối diện Ngân Hào, đôi mắt đẹp nhìn chàng không chớp. Cả người Ngân Hào căng cứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào mai rùa, đây là công cụ để xem bói của chàng.
“Đại tư tế, quả nhiên nhìn ngài rồi, trong lòng em dễ chịu ngay.”
“Ừ.” Chàng đáp lại, da mặt căng lên, “A Quả Quả biết mùi thịt ở đâu ra rồi?”
“Dạ. Hóa ra là giống cái mới tới nấu canh thịt, còn thêm gia vị vào nên mùi mới thơm thế.” Đường Quả nhớ đến bát canh ngoài cửa, liền ra ngoài bưng vào, “Đây chắc là Cái Ân mang đến.”
Ngân Hào nhớ lại, quả thực là Cái Ân có gọi, nói là có đặt gì đó ở bên ngoài.
“Ngài muốn uống thử một ngụm không?” Đường Quả đặt canh thịt trước mặt Ngân Hào. Ngân Hào nhìn bát canh, bên trên còn có gia vị đang trôi. Chàng uống một ngụm, lông mày giãn ra, thật sự là ăn ngon hơn thịt nướng.
Người trong bộ lạc đều biết đại tư tế không ăn thịt sống, thịt nướng có mùi vị không tốt, chàng cũng rất ít ăn, căn bản chỉ ăn một chút hoa quả. Vì thế mà người trong bộ lạc càng cảm thấy đại tư tế là thần tiên giáng trần.
“Em cũng làm được.”
Ngân Hào buông bát xuống, có thể thấy chàng cũng không phải là người quá quan trọng chuyện ăn xuống. Nhìn giống cái nhỏ kiêu ngạo trước mặt, chàng có hơi buồn cười, “A Quả Quả không sợ lửa à?”
“Ta nhớ mỗi lần tế tự, em cũng đứng ở xa, nhìn có vẻ rất sợ lửa. Em chắc chắn mình sẽ nấu được canh thịt?”
Trong lòng Đường Quả cũng buồn cười, ai sợ lửa chứ.
“Không sợ, đại tư tế không tin em?”
Ngân Hào thấy cô nghiêm túc như thế, nói không ra lời.
“Vậy em làm cho ngài xem thử nha?”
Không đợi Ngân Hào đáp lại, Đường Quả đã đứng lên, “Mượn đồ của đại tư tế dùng chút, em nấu cho ngài xem liền.”
Ngân Hào thấy cô hào hứng như thế, không từ chối. Chàng cũng muốn nhìn xem giống cái nhỏ cực kì sợ lửa này rốt cuộc là có dám dùng lửa nấu canh hay không.