Đường Quả khen một câu, “Không tệ. Chúng ta về Ma tông thôi, chuyển hết linh dược về.”
Đệ tử có hơi thèm thử sức, bọn họ cảm thấy đi theo thánh nữ cô cô có tiền đồ sáng hơn so với đi cùng tông chủ nhiều.
Mạc Vân Thiên cũng đã quen, trong lòng cũng có một chút vui sướng. Không cần biết cô có ý gì, hắn vẫy tay dẫn đệ tử về Ma tông.
Đương nhiên, Bạch Vô Thanh vẫn đi theo.
Đến chỗ Ma tông, hắn không tiếp tục đi nữa mà chọn lấy một tảng đá sạch ngồi lên, vô cùng tự giác.
Mí mắt Mạc Vân Thiên giật một cái, thằng cha này tính một mực như thế à?
Thấy Đường Quả không thèm quan tâm, lại thấy Bạch Vô Thanh trông quạnh quẽ như thế, hắn nghĩ nghĩ một chút, rồi hỏi, “Trưởng lão Bạch, hay vào trong ngồi đi?”
“Có thể à?” Bạch Vô Thanh hỏi lại Mạc Vân Thiên, nhưng mắt vẫn dán lên người Đường Quả.
Mạc Vân Thiên chần chờ, “Lúc ta nói những chuyện này, muội tử không phản đối, chắc là không thèm để ý.”
Bạch Vô Thanh thật ra cũng muốn theo vào. Càng hiểu Đường Quả, hắn càng không muốn đi. Hắn gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Mạc Vân Thiên.
Rồi Mạc Vân Thiên chạy vào vườn linh thực nói chuyện này với Đường Quả, Đường Quả thật sự không phản ứng gì. Bạch Vô Thanh quả thực quá yên tĩnh, ở đâu cũng thế thôi, không làm phiền cô là được.
Đệ tử tông môn nghe được chuyện của những người được ra ngoài, trong lòng hối hận vô cùng. Biết thế nên báo danh trước, để được ra ngoài đi học với thánh nữ cô cô.
Đường Quả dạy bọn họ cách dời trồng linh thực và chăm sóc linh thực, đệ tử Ma tông những ai có hứng thú đều đến học.
Bạch Vô Thanh muốn hiểu rõ cô cũng hòa vào trong đám người.
Trong đám đệ tử hào hứng, áo trắng không nhiễm bụi trần cực kì nổi bật. Bọn họ thấy ánh mắt Bạch Vô Thanh sáng rực nhìn Đường Quả, cho rằng hắn là người yêu thánh nữ cô cô, không để ý mấy.
Lần này, tất cả ở chung bàn luận mười ngày.
Sau khi kết thúc, linh dược mang về, ngoại trừ bị hư hỏng giữa chừng, đều thành công trồng xuống. Trong đó hơn phân nửa là bọn họ tự làm, cực kì có cảm giác thành tựu.
Lúc này, địa vị của Đường Quả trong lòng họ cao lên một bậc.