Thương nhân tính ra còn khá tốt với ả mới mang ả đến đế quốc Lạc Nhật.
Vào tòa lâu đài hoa lệ, cả người Nhan Niệm ngây ngất.
Vừa hay đúng mùa hoa đào nở, từng đóa hoa tỏa hương thơm vây quanh ả. Người nơi này cười ôn hòa, ăn mặt cũng sạch sẽ cao quý hơn người ngoài kia nhiều.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cây xanh tươi tốt, nhà nào nhà nấy cũng ngát hương hoa.
Trên đường phố có một nhóm hàng rong, bán đủ loại trái cây mà ả hiếm lắm mới ăn được.
Trong cửa hàng là váy vóc đủ loại khiến ả hoa cả mắt, quả thực còn đẹp hơn cả trước mạt thế.
Nơi này… thật sự đã trải qua mạt thế?
Đây là thiên đường rồi.
“Thích ở đây không?”
Thương nhân thấy vẻ khiếp sợ của Nhan Niệm, hít sâu, “Anh vào nam ra bắc chỉ để có một ngày đến được đế quốc Lạc Nhật. Muốn thành công dân của đế quốc không dễ dàng gì.”
“Muốn đến đế quốc Lạc Nhật, không thể dùng hoàng kim cũng như tài nguyên. Bảo bối của nữ vương bệ hạ nhiều không đếm xuể, tài nguyên của đế quốc Lạc Nhật cũng không hiếm gì. Cũng may, nữ vương bệ hạ không từ chối người có tài.”
“Để thành thần dân của nữ vương bệ hạ, phải dựa vào đầu óc.” Thương nhân mỉm cười chỉ đầu mình, “Thật vinh hạnh, giờ anh đã có thể được gặp nữ vương bệ hạ.”
“Hi vọng rằng lần này có thể khiến nữ vương lau mắt nhìn.”
Nhan Niệm kiềm chế kích động trong lòng, nếu sau này có thể ở lại đây, vậy thì tốt quá.
“Chỗ này thật đẹp.” Ả thẹn thùng, “Em thật sự muốn sống ở đây.”
Thương nhân đưa Nhan Niệm đi gặp nữ vương. Cả hai hào hứng cực kì.
Hôm nay nữ vương mở tiệc chiêu đãi người có tài trên toàn thế giới, chỉ cần chứng minh được mình có tài, thông qua kiểm duyệt là có thể tham gia.
Cho nên người đến cực kì nhiều. Nhan Niệm ngoan ngoãn ngồi trong góc, mãi cho đến khi ả nhìn thấy một người, không nhịn được mà đứng lên gọi lớn.
“Anh Tô.”