“Ngô Sở, tìm chỗ ở cho Tô Ngạo ở tạm. Đúng rồi, tiến hóa lên cấp bảy rất quan trọng, anh nhớ phải thông báo.”
Thấy Tô Ngạo không hiểu, Đường Quả nói tiếp, “Zombie cấp bảy khôi phục vẻ ngoài của người bình thường. Người bên cạnh anh hiện tại là zombie cấp tám.”
Tô Ngạo sốc, Ngô Sở là zombie cấp tám?
Anh ta còn tưởng đấy là con người chứ. Nhớ lại lời Đường Quả nói, cấp bảy có thể khôi phục ngoại hình của người bình thường, anh ta có hơi kích động.
“Zombie có thể ăn động thực vật biến dị để nhanh chóng thăng cấp, anh có rảnh thì cứ ăn đi.”
Tô Ngạo càng sốc hơn, còn có thể như vậy?
Động thực vật biến dị khiến nhiều người sợ hãi như thế là đồ ăn thăng cấp của zombie?
Đây… Không thể tưởng tượng nổi.
“Còn licker và mấy thứ ghê gớm khác thì gϊếŧ hết đi. Người ngoài không được đi vào, dám xông vào gϊếŧ hết.”
Tô Ngạo nhớ kĩ trong đầu, thầm nghĩ nữ vương bệ hạ quá thù dai.
Anh ta có thể đoán ra được cô cũng biết chuyện Nghiêm Nghị muốn hợp nhất các căn cứ.
Đế quốc Lạc Nhật yên ổn, còn bên ngoài vẫn loạn.
Anh ta có thể tưởng tượng ra được tương lai Nghiêm Nghị sẽ khổ đến mức nào. Chẳng hiểu sao tự nhiên thấy sướng.
Đúng, là suиɠ sướиɠ.
Tô Ngạo rời đi, Nhan Niệm không vui một thời gian, nhưng cũng chỉ là một thời gian mà thôi.
Rất mau, ả cùng Nghiêm Nghị bận rộn với chuyện sát nhập căn cứ. Với thủ đoạn của Nghiêm Nghị, cuối cùng tất cả các căn cứ hòa làm một, gọi là căn cứ Dương Quang.
Có được kết quả như thế, Nhan Niệm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Căn cứ Dương Quang thống trị một nửa thế giới, không khác gì so với trong tiểu thuyết.
Căn cứ Dương Quang tu sửa lại một tòa nhà, gọi là thành Dương Quang. Nghiêm Nghị nghiễm nhiên thành thành chủ thành Dương Quang, người đời gọi là thành chủ Nghiêm.
Nhưng mà, thực tế vẫn không đối xử tốt với con người.