Tự anh cảm thấy ban nãy kêu lớn tiếng quá, vội vàng lấy mu bàn tay chắn lấy miệng mình, quay đầu lại lườm Vương Nhất Bác, hai má ửng đỏ, không biết là do ngại ngùng, sợ hãi, hay là do hơi nóng bốc lên.
Anh ngửa mặt ra sau tựa lên vai Vương Nhất Bác, cắn môi không cho mình phát ra âm thanh nào không thỏa đáng, âm lượng lúc nói chuyện cũng gần như bị nước che lấp hết.
“Nhất Bác, về phòng rồi hẵng làm, đừng ở đây…..”
Vốn dĩ Tiêu Chiến tuyệt đối không có ý định làm chuyện này ở nhà Vương Nhất Bác, nhưng theo tình hình trước mắt này, Vương Nhất Bác nhất định là muốn làm chuyện kích thích ngay trong nhà cậu ấy rồi.
Tuy vậy, về phòng là sự thỏa hiệp cuối cùng của Tiêu Chiến.
“Em cứ muốn ở đây, anh, lúc anh căng thẳng sợ sệt trông thật sự rất đáng yêu.”
Cậu ấy cũng thành thật, hoàn toàn không che giấu hứng thú xấu xa của mình. Tiêu Chiến chắc cũng hiểu, ai mà không mong người mình thích bộc lộ ra thật nhiều dáng vẻ khác nhau trước mặt mình, kiểu gì cũng phải thông qua những điều này để chắc chắn mình là sự tồn tại đặc biệt trong thế giới của đối phương.
Tiêu Chiến là người lễ nghĩa, Vương Nhất Bác đương nhiên muốn thu thập những khoảnh khắc anh khốn cùng.
“Đừng làm loạn…..sẽ nghe thấy tiếng đấy.”
“Thế nên anh, anh nhỏ tiếng chút, đừng rên.”
“Anh nhỏ tiếng kiểu gì, cái đó của em…..” Tiêu Chiến tức anh ách cắn môi, nói một nửa thì không nói nữa.
Ngón tay Vương Nhất Bác tiếp tục đi vào, cắn lấy vành tai hỏi anh: “Cái nào của em?”
Cái thứ đó của em có kích cỡ như thế nào tự em không biết hả, làm sao mà anh nhịn không kêu được.
“Rút ra…..” Tiêu Chiến đưa tay ra phía sau đẩy cậu, lại không dám lớn tiếng, nén nhịn tới mức mặt càng đỏ hơn.
Cả mặt Vương Nhất Bác toàn là bộ dáng gợi đòn, khép hai ngón tay mảnh dài của mình lại tiến vào sâu hơn, Tiêu Chiến càng muốn phản kháng, cậu càng không chịu tha cho anh.
“Vương Nhất Bác,” Gọi thẳng tên rồi, có phải là tức giận, muốn uy hiếp cậu ấy không.
“Em đây.” . truyện kiếm hiệp hay
“Anh bảo em đừng làm.” Tiêu Chiến lắc người vùng vẫy, cú lắc này, khiến hai gò mông đầy đặn dưới chiếc eo mảnh khảnh kia lay động, giống như chiếc bánh pudding khổng lồ đang rung động, rung tới mức khiến đầu óc Vương Nhất Bác quay cuồng, như một tên ngốc mà bật thốt lên một câu: “Ôi trời ơi…..”
Cậu thả cánh tay của Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến quay lại đứng đối diện với cậu, nhìn thứ kia của cậu ấy một cái, đã cương cứng tới mức tia máu nổi lên đỏ đậm rồi, đang thẳng tưng mà ngóc đầu lên phía trước, nhìn có vẻ rất thèm khát. Tiêu Chiến thở dài một hơi, đi lên phía trước một tay nắm lấy nó.
Anh nói với Vương Nhất Bác: “Em không phải giả vờ vô lại, em là thật sự vô lại.”
Ngay giây tiếp theo, Tiêu Chiến quỳ xuống mặt đất, nền sứ rất cứng, nhưng anh cũng không lo được tới việc kiếm cái gì kê dưới chân, ngẩng đầu lên đối mắt với Vương Nhất Bác, há miệng ra ngậm lấy vật kia vào trong.
“Wocao…..”
*Câu này là câu nói bậy cửa miệng của người TQ, dịch ra không sát nghĩa cũng không hay lắm nên để nguyên, nghĩa na ná như kiểu: Vl
Vương Nhất Bác sướng tới mức suýt nữa không đứng vững, lùi về sau một bước, tựa lưng lên tường. Tiêu Chiến đưa chiếc lưỡi mềm mại ướt át của mình đuổi theo vật kia, không ngừng liếm láp, đợi khi cậu đã đứng vững, bèn lấy hai tay ôm lấy hai bên xương hông của cậu, lúc nông lúc sâu mà nhả ra nuốt vào.
Vương Nhất Bác, em cứ đắc ý đi, cứ giày vò anh đi, em đừng làm người nữa.
Chắc trong lòng Tiêu Chiến đang mắng cậu, thông qua ánh mắt anh nhìn về phía mình, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy, trong đó có sát khí.
“Siss—” Kêu thì kêu vậy, nhưng cậu vẫn vô cùng dễ chịu, thở hổn hển tới mức hơi dung tục.
Cậu vén hết tóc Tiêu Chiến về phía sau, nhìn rõ mồn một toàn bộ khuôn mặt xinh xắn của anh.
“Anh, mùi vị của em có phải khiến anh nghiện lắm không, sao anh cứ muốn ăn em thế.”
“Ở văn phòng anh vẫn chưa liếm đủ à?”
……
Mấy câu nói gợi tình này Vương Nhất Bác càng nói càng chí mạng, khoái cảm phía dưới thân cũng nhiều tới mức không khống chế nổi. Cậu thẳng lưng đỉnh vào miệng Tiêu Chiến, miệng Tiêu Chiến tê dại tới không ổn, quả thực không chịu nổi chỉ đành nhả ra hít lấy hít để mấy hơi.
Anh thở ngắt quãng, ngẩng đầu lên lườm Vương Nhất Bác, “Em còn đỉnh nữa anh cắn em đấy.”
Anh lấy tay ôm lấy vật thể ấm nóng ướt đẫm kia vuốt lên vuốt xuống mấy cái, giống như oán trách mà nói: “Em mau ra đi có được không.”
Vương Nhất Bác cười, đưa đầu lưỡi ra liếm quanh môi một vòng, biểu cảm đó trông vô cùng phóng đãng, vô cùng không giống người.
Ngay lúc Tiêu Chiến đang định ngậm lấy vật kia lần nữa, cậu liền túm lấy hai cánh tay Tiêu Chiến, kéo anh đứng dậy khỏi mặt đất.
Vương Nhất Bác tắt vòi hoa sen, lấy chiếc khăn tắm dày dặn quấn quanh người mình và Tiêu Chiến, túm đống quần áo lộn xộn hai người vừa cởi ra nhét vào lòng anh.
“Suỵt”. Cậu bảo Tiêu Chiến đừng lên tiếng, sau đó Tiêu Chiến thấy chân mình nhẹ bẫng, cậu đã bế bổng anh lên.
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói với anh: “Mở cửa.”
Tiêu Chiến không dám lên tiếng, cắn môi mở cửa nhà tắm ra, hai người lần mò đi qua căn phòng khách tối đen mà quay về phòng ngủ.
Quần áo vứt trên mặt bàn, bừa bộn tung tành cũng không biết mai còn mặc về được không. Mỗi người quấn một chiếc khăn tắm, Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến lên giường, nhìn anh, lại cười xấu.
Trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch, ban nãy anh thật sự căng thẳng, bây giờ đã về tới phòng ngủ, không biết căn phòng này cách âm có tốt không, nhưng dù sao trong lòng cũng an tâm hơn không ít.
“Làm thật à?” Anh hỏi Vương Nhất Bác.
“Làm thật chứ, chỉ giỏi nói mồm không hợp với em lắm thì phải.”
Tiêu Chiến thử thương lượng với cậu: “Nhất định phải ở nhà em sao, đợi về rồi làm được không?”
Vương Nhất Bác dùng ánh mắt đưa cho anh câu trả lời.
Không được.
Sau đó cậu cúi đầu bắt đầu hôn ngực anh, từng chút từng chút, hôn rất nhẹ nhàng, hơi thở phả lên da Tiêu Chiến, không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng ám muội.
Tiêu Chiến cũng không nói gì nữa, lúc nuốt nước bọt yết hầu cuộn lên trượt xuống, giống như ngầm đồng ý với hành vi của Vương Nhất Bác.
Không có nguyên tắc, cái người làm anh này đúng là không có nguyên tắc mà.
Vương Nhất Bác vừa đặt những nụ hôn nhẹ nhàng ái muội lên người anh, vừa bắt đầu nói: “Anh, lúc anh còn đi học, chưa từng tự tưởng tượng điều này sao? Lén lút đưa người mình thích về phòng, mặc đồng phục trường mà “ở trên” người ta, thật kích thích.”
“Em…..”
“Yên tâm, em chỉ nghĩ thế thôi, chưa làm chuyện ấy bao giờ, lúc đó em vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Anh tin em cái quỷ…..a…..” Tiêu Chiến vừa hé miệng nói chuyện, nhũ hoa đã bị hàm răng của Vương Nhất Bác lướt qua cắn nhẹ một cái, kích thích tới mức anh yếu ớt rên lên một tiếng.
“Sao lại không tin, em không có hứng thú với người bằng tuổi.”
“Thế em có hứng thú…..với ai…..”
“Hứng thú với người lớn hơn sáu tuổi, bạn của anh họ em. Chỉ muốn đưa anh ấy về, giấu anh em, giấu bố mẹ em, làm cho anh ấy mềm nhũn chân, làm cho anh ấy khóc nức nở mà gọi một thằng nhóc trẻ trâu là chồng.”
Tiếng thở ngắt quãng của Tiêu Chiến càng lúc càng dồn dập, lời Vương Nhất Bác nói với anh còn kích thích hơn những nụ hôn của cậu ấy.
Anh không khống chế được mà ngửa cổ lên để cậu hôn mình, hai tay ôm chặt lấy cậu, cách một lớp khăn tắm, Vương Nhất Bác cảm nhận được nhiệt độ dưới thân Tiêu Chiến tăng lên dữ dội.
“Sao thế anh yêu, phản ứng mạnh mẽ vậy.”
“Nhất Bác…..”
“Hửm?”
“Bảo bối…..gọi ca ca…..” Giọng nói của Tiêu Chiến như mang theo móc câu, anh cong chân lên, không an phận mà cọ cọ lên người cậu.
Vương Nhất Bác thấy biểu cảm không khống chế nổi dục vọng của anh, hơi ngây ra một lát.
Sau đó ý cười của cậu ngày càng nhạt đi, sâu trong đáy mắt sinh ra một tia hàn ý, đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi dục vọng bị thách thức tới cực hạn, ánh mắt giống như dã thú.
“Xem ra, ca ca cũng thích cái này nhỉ.”
Cậu đột nhiên buông Tiêu Chiến ra, xuống giường mở tủ quần áo. Đồng phục cấp ba vẫn được gấp gọn gàng bên trong. Vương Nhất Bác mạnh mẽ túm lấy chiếc áo phông có in tên trường trung học mặc lên người mình.
Vừa mới tắm xong, khuôn mặt trắng nõn dưới lớp vải áo đồng phục màu xanh trắng đan xen, vẫn là dáng vẻ non nớt trẻ trung của học sinh cấp ba.
Lúc nhào lên giường thì không nhẹ nhàng như ban nãy nữa. Cậu một tay tháo khăn tắm của Tiêu Chiến ra, túm lấy đôi chân mảnh khảnh của anh mở sang hai bên.
Xấu xa, cậu học sinh cấp ba này xem ra thật sự rất là xấu xa.
“Vậy ca ca, chuyện tối nay, anh đừng nói cho người khác biết đấy.”