Lý Ngọc cũng cười: “Không phải cậu nói điện thoại đó tốt sao.”
Giản Tùy Lâm vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn nhé.”
Giản Tùy Anh còn tưởng cậu chàng đẹp trai tài giỏi Lý Ngọc này có ý tưởng gì độc đáo, thật là có chút thất vọng. Hắn cảm thấy chẳng còn hứng thú gì với mấy chuyện này nữa, Giản Tùy Anh một giây cũng không muốn ở lại.
Vào đây là một quyết định sai lầm, không đi thì đúng là sai càng thêm sai.
Vì vậy Giản Tùy Anh đứng lên, đến chỗ Giản Tùy Lâm đang hát: “Tiểu Lâm, anh đi trước.”
Giản Tùy Lâm sửng sốt một chút, vội đem Mic cho bạn bên cạnh rồi nói với hắn: “Anh, sao lại đi, còn chưa ngồi được đến một tiếng.”
Giản Tùy Anh có chút không kiên nhẫn: “Anh ngồi ở đây làm gì, lãng phí thời gian.”
Ánh mắt Giản Tùy Lâm hiện lên tia thất vọng: “Được rồi, em đưa anh ra ngoài.”
Giản Tùy Anh phất tay: “Không cần, cậu cứ chơi đi.”
Giản Tùy Lâm còn muốn nói thì Lý Ngọc đã mở lời: “Cậu ở lại đi, để tớ ra ngoài với anh Giản.”
Giản Tùy Anh cầu còn không được vội bảo: “Đúng, cậu đừng đi, nhiều người ở như vậy, nếu cậu đi ra ngoài thì không tốt lắm.”
Lý Ngọc đứng trước cửa làm động tác mời.
Giản Tùy Anh chào vài người rồi đi, cũng không quay đầu lại liền đi thẳng.
Trên đường đi tới bãi đỗ xe, Giản Tùy Anh nói: “Tiểu Lâm ở trường học rất được quý nhỉ, không ít người đến tham gia.”
Lý Ngọc không biết đang suy nghĩ gì, chỉ bâng quơ nói: “Rất tốt.”
“Các cậu bao lâu rồi mới gặp nhau? Nhìn thân thiết như thể ở gần nhau hơn mười năm ấy chứ.”
“Cũng phải từ lúc tiểu học, hơn mười năm, nhưng vẫn liên lạc với nhau.”
“A, chắc là trước kia cực kì thân thiết nhỉ?”
“Dạ, trước kia cũng đều đi chơi cùng nhau.”
“Thế hả? Sao anh lại không có ấn tượng với cậu chút nào.”
Khóe miệng Lý Ngọc hiện lên một chút châm chọc: “Bọn em ít tuổi hơn anh nhiều, với cả anh và Tùy Lâm cũng không bao giờ chơi với nhau.”
“Thì vậy…..”
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Giản Tùy Anh nhìn bốn bề vắng lặng, trong lòng lại ngứa ngáy, trêu đùa một chút: “Cho dù là đã gặp cậu, nhưng lúc đó cũng chỉ là một đứa bé, làm sao mà biết cậu sau này đẹp trai như giờ, đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ.”
Lý Ngọc cười nhạt, cúi đầu giẫm đầu thuốc lá đang còn lập lòe sáng, nói khẽ: “Anh Giản, anh hôm nay không biết sinh nhật Tùy Lâm phải không.”
“Ừ, không nhớ.” Giản Tùy Anh hờ hững nói.
Lý Ngọc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Tùy Anh: “Ngay cả câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ anh hôm nay cũng chưa nói với cậu ấy.”
“A, anh chưa nói sao?” Giả Tùy Anh cũng chẳng nhớ là mình nói hay chưa, nhưng hôm nay về nhà tiền lì xì cũng tặng rồi, nói hay không nói thì có cái khỉ gì quan trọng chứ.
Lý Ngọc hờ hững nói: “Tùy Lâm từ nhỏ đã rất sùng bái anh, hôm nay anh đến, chỉ cần nói một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’, so với mấy thứ anh tặng đều tốt hơn nhiều.”
Giản Tùy Anh không có thói quen nói mấy thứ nhẹ nhàng chân thành gì đó, hắn cũng đã cho Tùy lâm mười tám vạn tiền tiêu mặt còn gì, có thể đem so với lời nói gió bay sao? Hắn nghĩ mình đã đề cao Lý Ngọc, chỉ có trẻ con mới nói mấy lời ngây thơ như vậy.”
Giản Tùy Anh liền cười to: “Sùng bái? Cậu….. thôi bỏ qua đi, quna hệ chúng tôi không như cậu nghĩ đâu.”
Lý Ngọc định nói gì đó nhưng liền ngừng, kiên nhẫn nói: “Anh Giản, ít nhất thì anh cũng nhắn cho cậu ấy một cái tin nhắn sinh nhật vui vẻ.”
Giản Tùy Anh cũng thấy hay ho, tình cảm của hai đứa này cũng tốt thật, hắn tự hỏi chẳng biết hồi mười bảy mười tám tuổi hắn có ngây thơ như vậy không.
“Giỏi, anh nghe cậu.” Giản Tùy Anh trừng mắt nhìn Lý Ngọc rồi cười cười, lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giản Tùy Lâm.
“Tiểu Lâm, sinh nhật vui vẻ – anh hai.”
Mới được hơn mười giây đã thấy tin nhắn hồi âm ‘Cảm ơn anh hai! Hôm nay anh đến, em rất vui.”
Giản Tùy Anh cất điện thoại, đứng lên, nheo mắt nhìn Lý Ngọc: “Ok rồi chứ?”
Lý Ngọc gật gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Giản Tùy Anh cười cười lắc đầu, mở cửa xe, chuẩn bị ngồi thì rút chân ra, quay đầu lại nói với Lý Ngọc: “Chờ cậu thi xong, anh đem hai đứa ra đi chơi, đến lúc đấy phải đồng ý để cho cho anh tí mặt mũi nhé.”
“Được, không thành vấn đề.” Lý Ngọc không trốn tránh chút nào mà đáp lại hắn.
Giản Tùy Anh ngâm nga một điệu hát dân ca rồi lái xe rời đi.
Hết chương bốn.