Mộ Chỉ Ly khoát tay áo,trên gương mặt hơi có vẻ tái nhợt mang theo một nụ cười nhu hòa nói: “Ta không sao, chỉ muốn đến xem một chút Liệt như thế nào, chàng vẫn đang hôn mê sao?”
“Vâng, thương thế của hắn rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả huấn luyện viên trưởng được mời đến cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào).” Vẻ mặt Mộ Dật Thần đau khổ nói, kinh mạch đứt đoạn kia cũng không phải khôi phục dễ dàng như vậy, bao nhiêu người cũng bởi vì kinh mạch bị hủy mà trở thành một tên phế nhân.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới, Mộ Chỉ Ly đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt, lúc này hắn đang nhắm mắt lại, bộ dáng lúc ngủ thiếu mấy phần tà mị, nhiều hơn mấy phần khả ái, tay ngọc cũng liền đặt lên cổ tay Hàn Như Liệt giúp hắn bắt mạch.
Kinh mạch đứt đoạn đúng là rất khó chữa khỏi, nhưng kinh mạch trong cơ thể Mộ Chỉ Ly nàng đã từng đứt rời có thể đếm được số lượng, cho nên đối với chuyện này cũng không quá lo lắng. Trong cơ thể Liệt nhất định vẫn còn tồn tại hồi phục chi lực, nói vậy dùng hồi phục chi lực tiếp tục chữa trị có thể chữa trị cơ thể hoàn toàn khỏi.
Thiên nhi cùng đám người Mộ Dật Thần lẳng lặng đứng ở một bên, y thuật của Chỉ Ly bọn họ cũng hiểu, nói vậy khẳng định so với những dược sư kia mạnh hơn nhiều, nói không chừng nàng ấy sẽ có biện pháp. Trên thực tế bọn họ biết Mộ Chỉ Ly lâu như vậy, mỗi lần gặp vấn đề về y thuật cũng chưa bao giờ thấy nàng ấy quá khó khăn.
Nhận thấy được tình huống trong cơ thể Hàn Như Liệt, chân mày Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, đúng theo như lời dược sư kia nói, thương thế của Hàn Như Liệt vô cùng nghiêm trọng. Không nói đến kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, có lẽ thời điểm khi hắn thiêu đốt lực lượng trong cơ thể đã bị những hao tổn kia liên kết lại với nhau, chỉ là hiện tại muốn tách chúng ra cũng vô cùng khó khăn.
Hồi phục chi lực đang chiếm giữ trong cơ thể hắn dần dần chậm chạp trở lại, đối mặt với mười mấy cái kinh mạch đang dây dưa cùng một chỗ kia, hồi phục chi lực giống như là một đứa trẻ đang mê man không biết nên hạ thủ từ đâu.
Đợi sau khi biết được những tình huống này, Mộ Chỉ Ly lúc này mới buông lỏng tay ra, suy nghĩ phương pháp trị liệu.
“Chỉ Ly, tình huống Hàn đại ca liệu ngươi có biện pháp gì không?” Thiên nhi thấy Mộ Chỉ Ly không nói lời nào, có chút sốt ruột hỏi
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Ta có một chút phương pháp, nhưng là phải thử một chút mới có thể xác định. Bất luận như thế nào, ta cũng phải chữa khỏi thương thế của chàng.” Liệt là người mà nàng quan tâm nhất, đương nhiên sẽ dùng tất cả các phương pháp, mặc dù vấn đề thoạt nhìn rất khó giải quyết, nhưng nàng tin tưởng nàng có thể.
Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay bọn họ một mực đều lo lắng vì chuyện này, hiện tại cuối cùng cũng có thể thấy được ánh sáng mặt trời, có thể yên tâm chút ít.
“Tuấn Tuấn, ngươi có biết rõ tình huống của Thiên Địa Tu La Biến không?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, ban đầu Hàn Như Liệt chẳng qua là tùy ý nhắc tới, nàng hiểu cũng không nhiều, nói vậy Tuấn Tuấn hẳn là phải hiểu nhiều hơn một chút.
Tuấn Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Thiên địa Tu La Biến là một môn võ học thiêu đốt sinh mệnh lực, là một loại vũ kỹ dùng cho thời điểm sinh tử tồn vong, nhưng tình huống lúc trước của các ngươi cũng tương đương với sinh tử tồn vong rồi, vấn đề lớn nhất là mỗi lần chủ nhân sử dụng sẽ hao tổn năm năm tuổi thọ, nếu như sử dụng nhiều lần mà nói, cuối cũng cũng sẽ. . . . . .”
“Chẳng lẽ không có biện pháp nào triệt tiêu bỏ tác dụng phụ này hay sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi, môn võ học này uy lực thật sự cường đại, lại có một hạn chế như vậy không khác gì là vô bổ, nếu như có thể diệt trừ tác dụng phụ này mà nói, thì sức chiến đấu của Hàn Như Liệt chắc chắn sẽ tăng lên.
Nghe vậy, Tuấn Tuấn trầm mặc chốc lát, tay nhỏ bé không ngừng gõ đầu óc của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nếu như có thể ở thời điểm trước khi chủ nhân sử dụng Thiên Địa Tu La Biến, trong cơ thể của hắn có thể có đầy đủ Thiên Lực giúp đỡ hắn thi triển vũ kỹ này, như vậy thì tuổi thọ cũng sẽ không chịu ảnh hưởng rồi, chẳng qua khả năng này dường như là không nhiều.” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói TuấnTuấn cũng nhỏ dần đi, Thiên Lực có thể so sánh cùng với năm năm sinh mệnh lực có bao nhiêu kinh khủng.
Song trong mắt Mộ Chỉ Ly toát ra ánh sáng sáng ngời, tia sáng nhàn nhạt dần trở nên đậm đặc nói: “Nói không chừng có thể có.”
Nếu các tiền bối có thể lần lượt sáng lập ra từng loại đan phương, tại sao nàng lại không thể sáng tạo ra được? Nếu như thành công, như vậy cái vấn đề đang gặp phải này cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Mộ Chỉ Ly trước tiên chính là trở lại phòng của mình, nàng nhất định phải khiến bản thân nhanh chóng hồi phục mới có thể giúp Liệt chữa trị vết thương. Cũng may là có hồi phục chi lực trong cơ thể hắn, tình huống của hắn tuyệt đối sẽ không chuyển biến xấu đi.
Trong khoảng thời gian khi bọn hắn hôn mê này, đám người Thiên nhi như cũ tiêu diệt yêu thú ở thành Thiết Thạch, từ trong miệng Thiên nhi Mộ Chỉ Ly cũng có thể biết được thái độ của Giang Văn Đình.
Thời điểm Giang Văn Đình biết được Bắc Hoàn quốc và đám người Lý Chí Đào hợp tác đối phó với đệ tử Linh Viêm quốc thì hết sức tức giận, đã bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên trong trại huấn luyện hạt giống phát sinh ra chuyện như vậy, cho dù trước kia có tình huống đấu đá lẫn nhau cũng chưa từng có đệ tử cấu kết với những người khác, cho nên Giang Văn Đình đem toàn bộ chuyện này tính toán lên trên đầu Hà Kế Quán, đối với đám người Mộ Chỉ Ly cũng không có bất kỳ xử phạt gì.
Không cùng vương quốc thì đệ tử chung đụng không hòa thuận là hiện tượng tất nhiên, nhất là trên lôi đài giữa Hàn Như Liệt và Hà Kế Trung lại có xung đột gay gắt như vậy, cuối cùng trong Hạt giống chiến đối chiến sinh tử là tất nhiên.
Hà Kế Quán kể từ sau khi rời đi cũng chưa từng trở lại, mà Giang Văn Đình cũng loại bỏ tư cách tham gia hạt giống chiến của hắn, chẳng qua là Mộ Chỉ Ly mơ hồ cảm thấy Hà Kế Quán chính là một cái tai họa ngầm, diệt cỏ không diệt tận gốc luôn đều không tốt.
Một ngày trôi qua, thương thế của Mộ Chỉ cũng đã hoàn toàn khôi phục, lập tức liền đi tới trước phòng của Hàn Như Liệt chuẩn bị giúp hắn trị thương.
Thời điểm nàng vào bên trong phòng thì kinh ngạc phát hiện Giang Văn Đình đã ở trong đó, không khỏi thi lễ một cái, nói: “Huấn luyện viên trưởng.”
Giang Văn Đình gật đầu, nói: “Xem khí sắc của ngươi không tệ, thương thế đã gần khỏi?” Hắn đã từ trong miệng Mộ Dật Thần biết được tình huống của bọn họ, hiện tại chỉ cần Hàn Như Liệt khôi phục như cũ là tốt rồi, cho nên hôm nay hắn làm xong việc liền lập tức cùng đưa Dược sư tới.
“Đa tạ huấn luyện viên trưởng quan tâm, ta đã không còn gì lo ngại nữa.”
Trong mắt Tô Cầm đang đứng một bên cũng hiện lên vẻ vẻ kinh ngạc: “Thương thế của ngươi lại khôi phục nhanh như vậy?” thương thế của Mộ Chỉ Ly. Nàng cũng đã xem qua, theo nàng thấy cho dù nàng ta có tỉnh lại, muốn điều dưỡng cũng phải trong một thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Vốn là dựa theo quyết định của nàng là chuẩn bị xem trước một chút tình huống của Hàn Như Liệt sau lại đi giúp Mộ Chỉ Ly trị liệu một phen, vậy mà tốc độ khôi phục của nàng ta khiến nàng kinh ngạc không dứt.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Ta cũng là một gã dược sư, tự mình có thể trị liệu một phen, khả năng hồi phục cũng tương đối mau.”