Đôi tròng mắt giờ phút này đã bị màu đỏ vây quanh, nhìn tất cả mọi người đi qua, hắn giống như mất đi linh hồn, im im lặng lặng đứng ở nơi đó, hai đấm nắm chặt dần dần lỏng ra. Chỉ Ly thật sự mất sao? Hắn không muốn tin tưởng! Nhưng nếu nàng không gặp chuyện thì sao có thể không xuất hiện?
Đôi mắt đỏ ngầu mang theo một chút chua sót, hắn không biết mình nên làm cái gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Hàn Dạ cùng Hàn Phong nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng không khỏi níu chặt, tình cảnh bọn hắn không muốn thấy nhất cuối cùng đã xảy ra. Muốn nói gì đó để an ủi thiếu chủ nhưng lại phát hiện căn bản đều không thốt nên lời, có lẽ thời điểm này, tất cả an ủi đều vô hiệu.
Trên đài Lăng Lạc Trần không có tâm tình chú ý người khác, nhìn Hàn Như Liệt ngơ ngác đứng đó, tuy Hàn Như Liệt đưa lưng lại phía hắn nhưng hắn có thể nhìn ra hiện tại Hàn Như Liệt không đúng, lông mày không khỏi nhíu lại, cái này là vì sao?
Hôm nay, Chỉ Ly ra khỏi chiến trường rồi, sao Hàn Như Liệt lại có bộ dạng này? Không phải là rất vui sướng sao? Mà vừa rồi hắn không ngừng tìm kiếm trong đám người chẳng lẽ là Mộ Chỉ Ly?
Nghĩ vậy, Lăng Lạc Trần cũng hiểu ra. Lúc trước hắn cũng luôn tìm Mộ Chỉ Ly trong đám người, cuối cùng xác định nàng không có trong đó, dựa theo suy đoán của hắn, có lẽ nàng xuất hiện muộn một chút. Dù sao tin tức của sư phụ tuyệt đối không sai, do Hàn Như Liệt không biết chuyện này hay hắn và Chỉ Ly có mâu thuẫn gì đó?
Rất nhanh, Lăng Lạc Trần liền đem suy nghĩ trong lòng ném đi, từ lúc nào mình cũng biến thành người tò mò như vậy rồi.
Xa xa, một đoàn người Mộ Chỉ Ly vẫn theo dòng người đi tới.
“Thiên Nhi ngươi không sao chứ?”
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Thiên Nhi nhíu mày không khỏi quan tâm nói. Lúc này ở xung quanh không có người khác, tất cả mọi người đã đi tới chỗ trung tâm, vốn là bọn hắn cũng có thể đã tới đó, nhưng đột nhiên Thiên Nhi nói nàng không thoải mái, hơn nữa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nàng kiểm tra một phen thế nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, Tư Đồ Dao cũng chuẩn đoán mà cũng giống nàng đều không ra kết quả, Thiên Nhi rất khỏe mạnh, nếu không nhìn thấy sắc mặt Thiên Nhi hiện lên màu tím, không ngừng chảy mồ hôi thì nàng đã cho rằng Thiên Nhi đang giả trang rồi.
Chẳng lẽ thể chế thần thú có chỗ nào bất đồng hay sao?
Thiên Nhi khoát khoát tay:
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là đi đường có chút miễn cưỡng, chúng ta đi chậm một chút là được, qua một lúc nữa ta có thể khôi phục. Cái này là tật xấu trước kia cũng có, nhưng xuất hiện cũng không nhiều.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly hơi nghi hoặc xong cũng gật đầu:
“Hay để ta bảo Bụi Thái Lang cõng ngươi a, như vậy ngươi sẽ khá hơn một chút.”
Thiên Nhi bề bộn khoát tay:
“Không cần”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nghi hoặc nhìn nàng, lập tức Thiên Nhi liền giải thích:
“Là như thế này, bệnh này của ta nhất định phải tự đi đường, đi một lúc sẽ tốt, nếu các ngươi vội thì đi trước đi!”
Rất hiển nhiên, mọi người không thể bỏ lại Thiên Nhi để đi trước, huống hồ từ phương xa nghe loáng thoáng nghe thấy chút âm thanh nên bọn hắn biết vẫn còn kịp, dù sao cũng không phải rất xa, cứ như vậy chậm rãi đi qua là tốt rồi.
Nhưng mà, mọi người không chú ý tới trong mắt Thiên Nhi ánh lên vẻ giảo hoạt. Gừng càng già càng cay, trong bọn họ nàng dù sao cũng là kẻ sống lâu nhất, kỹ xảo giả bộ cũng không phải cường hãn bình thường.
Hắc hắc, Hàn Như Liệt làm cho Chỉ Ly thiếu chút nữa ném đi tính mạng, nàng không thể lại để cho hắn được tiện nghi lập tức gặp được Chỉ Ly, cứ để thời gian dần qua, cho hắn lo lắng một lúc! Xem hắn sau này còn dám hay không.
Dựa theo suy đoán của nàng, giai đoạn trước Hàn Như Liệt không biết việc Đinh Thục Nghi ra tay với Chỉ Ly, nhưng đã qua ba năm không thể không biết, như vậy tâm tình của hắn có lẽ sẽ cực kỳ lo lắng, mà đi vào chiến trường lại không thấy Chỉ Ly, ngược lại chỉ thấy Đinh Thục Nghi đi ra…
Ha ha, nghĩ tới đây, Thiên Nhi có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Thiên Nhi.
Đinh Thục Nghi đi ra lần đầu tiên chính là gặp được Hàn Như Liệt, mừng rỡ hướng thẳng phía Hàn Như Liệt đi tới:
“Liệt ca ca, huynh ở nơi này làm cái gì?”
Vốn tâm tình đang rơi xuống đáy, Hàn Như Liệt nghe thấy tiếng nói của Đinh Thục Nghi chỉ cảm thấy một cỗ tức giận ngập trời theo ngực tràn ra, xoay người nhìn Đinh Thục Nghi đứng trước mặt mình tươi cười cực kỳ mừng rỡ, hắn cảm thấy dị thường châm chọc, hận không thể đem khuôn mặt tươi cười của nàng ta cứ như vậy xé bỏ đi.
Con ngươi vốn đang đỏ lên giờ phút này lại càng thêm đỏ đậm, chỉ khác lúc trước là vì thương tâm, mà bây giờ là vì tức giận.
“Ngươi sao phải xuất hiện ở chỗ này?”
Hàn Như Liệt lạnh lùng nói.
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt, Đinh Thục Nghi lại không chú ý đến ngữ khí của hắn, lập tức trả lời:
“Chiến trường Thiên Huyền mở ra, đương nhiên ta sẽ xuất hiện ở đây a. Liệt ca ca, huynh đến đón ta sao?”
Nói đến đây, trên mặt Đinh Thục Nghi cũng đỏ bừng.
Gần đây nàng ta cường thế và tâm ngoan thủ lạt chỉ có trước mặt người thương mới lộ ra trạng thái đáng yêu của tiểu cô nương, chỉ là nhìn thấy nàng ta thẹn thùng lại khiến cho Hàn Như Liệt càng thêm chán ghét!
“Đón ngươi? Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao?”
Lúc này Hàn Như Liệt đang cuồng loạn, Chỉ Ly đã ra đi! Tất cả chỉ vì nữ nhân trước mặt này, vậy mà còn tưởng hắn tới đón nàng ta? So với việc giết nàng còn không sai biệt lắm.
“Liệt ca ca, lời này của huynh là có ý gì?”
“Không cần lại ở trước mặt ta ngụy trang, toàn bộ bọn hạ nhân của ngươi đã bị ta thẩm vấn qua rồi, ngươi giết Chỉ Ly thật không? Ngươi bàn tính thật sự là rất tốt!”
Sắc mặt Đinh Thục Nghi trong tích tắc trắng bệch:
“Liệt ca ca, sự tình không phải như thế, huynh đừng…”
Đinh Thục Nghi định đưa tay níu lấy cánh tay Hàn Như Liệt, từ trước tới giờ Hàn Như Liệt chưa từng nói chuyện với nàng như vậy, nàng thật sự thấy sợ hãi.
Hàn Như Liệt trực tiếp đẩy tay Đinh Thục Nghi ra:
“Đừng có đụng vào ta, ngươi làm ta cảm thấy buồn nôn. Thủ đoạn âm độc, ai giết Chỉ Ly, ta sẽ để cho kẻ đó chôn cùng!”
“Liệt ca ca huynh làm sao có thể đối với ta như vậy? Chẳng lẽ trong mắt của huynh ta không bằng tiện nhân kia sao?”
“Ngươi và Chỉ Ly căn bản không thể cùng so sánh, một đầu ngón tay của nàng so với ngươi cũng tốt hơn nhiều lắm.”
Hàn Như Liệt mặt lạnh trả lời, hắn thật hận, vì cái gì không giải quyết Đinh Thục Nghi sớm một chút, lại để cho Chỉ Ly sớm rời hắn đi.
“Chỉ có ta mới có tình cảm chân thành với huynh, huynh có biết tiện nhân kia lúc không có huynh nàng ta cùng Tư Đồ Diêu của Dược Tông thông đồng cùng một chỗ? Nàng ta căn bản chính là dâm phụ, ai cũng có thể làm chồng!”
Lời Hàn Như Liệt đã kích động thật sâu đến trong lòng của nàng ta, Đinh Thục Nghi cũng điên cuồng hô lên.
Nàng thật hận! Vì cái gì nàng cố gắng nhiều năm như vậy cũng không làm cho Liệt ca ca đối với nàng có vài phần yêu thương, mà nữ tử kia bất quá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại để Liệt ca ca như vậy đối với nàng. Trong mắt Liệt ca ca, nàng cùng Mộ Chỉ Ly chênh lệch nhiều như thế.
“Chỉ Ly là người mà ngươi có thể chửi mắng đấy sao?”
Một chưởng của Hàn Như Liệt bay thẳng đến phía Đinh Thục Nghi, nghe Đinh Thục Nghi ở một bên nói bậy bạ, quả thực hắn không có cách nào tha thứ, Chỉ Ly đã ra đi, nàng ta vẫn không quên chửi mắng nàng, nữ nhân như vậy thật khiến nhân thần cộng phẫn! Nếu hắn còn lưu nàng ta, hắn cũng không phải là người!
Đinh Thục Nghi không nghĩ tới Hàn Như Liệt thật sự động thủ với nàng, không kịp ứng phó bị đánh bay ra ngoài, thực lực Hàn Như Liệt so với nàng ta cao hơn không ít, một kích này không chút lưu tình, lập tức trong miệng nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, nàng ta cũng trở nên chật vật thêm vài phần.
“Nàng ấy đã chết, ngươi vì sao còn muốn nói nàng như vậy, ngươi cuối cùng có đúng là người hay không?”
Những lời này Hàn Như Liệt trực tiếp nói ra, lời nói cuồng loạn nhưng chất chứa cảm tình chân thành tha thiết, một giọt nước mắt theo khóe mắt Hàn Như Liệt chảy xuống.
Từ nhỏ đến lớn bất luận hắn đã trải qua những thống khổ như thế nào, những biến đổi lớn như thế nào, cho dù gần với cái chết hắn cũng không chảy một giọt nước mắt, nhưng hiện tại hắn lại rơi lệ, bởi vì nữ tử hắn yêu nhất đã ra đi.
Lúc này cả trái tim giống như đã thiếu đi một nửa, rốt cuộc không cách nào bổ khuyết.
“Liệt”
Vào lúc đó, đột nhiên Hàn Như Liệt nghe được một giọng nói quen thuộc, hắn kinh ngạc đứng yên tại chỗ, sau nửa ngày cũng không quay đầu lại, hắn không dám quay lại, hắn sợ chính mình nghe nhầm, hắn sợ chính mình lại thất vọng lần nữa, cho nên hắn không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Hàn Dạ và Hàn Phong quay lại đầu tiên, một khắc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bọn hắn cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy như kỳ tích xuất hiện! Tròi xanh bị thiếu chủ nhà hắn làm cảm động đây! Mộ cô nương không có gặp chuyện không may!
Lúc này trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng tràn đầy cảm động, cùng nhau đi tới, đối với cuộc đối thoại giữa Đinh Thục Nghi và Hàn Như Liệt nàng cũng nghe rất rõ ràng, chỉ là Hàn Như Liệt bọn hắn quá mức chăm chú không có phát hiện ra bọn họ.
Lúc này Đinh Thục Nghi đã trở nên không quan trọng, theo lời Hàn Như Liệt, nàng cảm nhận được tình cảm của hắn đôí với mình, nàng thấy rất thỏa mãn, một cỗ cảm giác hạnh phúc vây quanh nàng. Nhất là lúc giọt lệ kia rơi xuống, nàng thấy được, cũng rất cảm động.
“Liệt”
Mộ Chỉ Ly nhìn về thân hình bất động phía trước lần nữa lên tiếng nói.
Thân hình Hàn Như Liệt run rẩy một cái, chậm rãi xoay người lại, lúc nhìn thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc, một cỗ cuồng hỉ xuất hiện trong lòng hắn, chậm rãi mở ra hai tay.
Thấy thế Mộ Chỉ Ly cũng mỉm cười, hướng Hàn Như Liệt chạy tới, tiến nhập trong ngực của hắn.
Hai tay ôm lấy phía sau lưng hắn, giống như ba năm nay tâm tình không an tĩnh đột nhiên bình tĩnh lại, phảng phất như tìm được nơi đáng giá nhất để nàng dựa vào cả đời, một đôi mắt đẹp cũng hiện lên màu đỏ.
Hai tay Hàn Như Liệt chậm rãi xoa phía sau lưng Mộ Chỉ Ly, mang theo một tia khó có thể tin, chỉ cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc của cơ thể, hắn hoài nghi nàng sẽ biến mất, thật sự là Chỉ Ly, nàng vẫn còn sống! Nàng vẫn còn sống! Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, có thể vuốt được mái tóc dài mềm mại.
“May mắn, may mắn nàng vẫn còn sống.”
Hàn Như liệt ở bên tai Mộ Chỉ Ly nỉ non một câu kia, hiện tại hắn tựa hồ chỉ có thể nói được như vậy, rốt cuộc không nói thêm được gì, ngoại trừ những lời này ra không còn có thứ khác biểu lộ được tâm tình của hắn bây giờ.
Tại thời khắc này, tất cả những thứ khác đã không còn quan trọng, tất cả so với Chỉ Ly đều không quan trọng, chỉ cần có nàng, như vậy đủ rồi.
Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly thật chặt, như muốn đem nàng dung nạp vào cơ thể như vậy mới khiến cho hắn có được cảm giác an toàn. Hàn Như Liệt ôm chặt khiến cho Mộ Chỉ Ly có chút đau, bất quá không ảnh hưởng đến tươi cười trên mặt nàng. Nàng biết rõ ý nghĩ hiện tại của hắn.
Lúc trước hắn cho rằng mình đã chết, bộ dáng kia khiến nàng rất đau lòng. Bộ dáng yếu ớt như vậy khiến nàng hạ quyết tâm, tương lai nàng sẽ không để chuyện như vậy lần nữa phát sinh ở trên người Liệt, hắn chịu không được, nàng cũng không chịu được.
Thiên Nhi nhìn hai người đang ôm nhau chặt chẽ, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý, nếu không phải nhờ nàng, sợ là không thể nhìn thấy một màn tuyệt hảo như thế này a! Kỳ thật lúc trước nàng giả trang cũng thật cực, bất qua nhìn thấy cảnh này ngược lại thấy rất đáng.
Đối thoại của Đinh Thục Nghi cùng Hàn Như Liệt nàng đã nghe được, xem ra Hàn Như Liệt đối với Chỉ Ly là thực lòng, khiến nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Bất luận là tướng mạo hay thực lực Đinh Thục Nghi đều không kém, nhưng Hàn Như Liệt lại không để ý chút nào, coi như thông qua được khảo nghiệm của nàng.
Nha đầu Chỉ Ly kia những phương diện khác rất thông minh, nhưng phương diện tình cảm lại tiếp xúc không nhiều lắm. Có thể nhìn ra nàng ấy đối với Hàn Như Liệt rất tin tưởng, nhưng nàng đối với chuyện tình yêu nam nữ nhân gian cũng nhìn thấy không ít, cảm thấy khảo nghiệm Hàn Như Liệt một chút mới có thể biết rõ ràng hơn.
Hiện tại cũng đã chứng minh, ánh mắt Chỉ Ly không tệ, Hàn Như Liệt là một người có thể phó thác cả đời. Bộ dáng thương tâm gần chết của hắn không thể giả được, xem ra trong nội tâm Hàn Như Liệt Chỉ Ly không phải quan trọng bình thường, như vậy nàng cũng yên lòng rồi.
Trong đám người sợ là chỉ có Tư Đồ Diêu không biết quan hệ của Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt, lúc trước bọ họ đứng nguyên tại chỗ hắn đã cảm thấy rất nghi ngờ, sau lại nhìn thấy hai người ôm nhau, hắn còn không rõ thì đầu hắn chứa toàn óc heo rồi.
Hắn thực vất vả mới tìm được một nữ tử yêu thích, vậy mà đã có người trong lòng rồi hả?
Điều này thực sự hắn chưa từng nghĩ đến. Hắn cũng biết đến Hàn Như Liệt, những người này bình thường bọn hắn cũng không có gặp qua, nhưng với đối phương đều có hiểu biết, dù cho chưa từng thấy mặt dựa theo xưng hô vừa rồi của Mộ cô nương cùng với một thân áo bào đỏ chói kia có thể suy đoán ra được.
Bất quá hắn cũng vô cùng rõ ràng, Mộ cô nương là một nữ tử ưu tú như vậy, người trong lòng tất nhiên sẽ không kém, chỉ là mình so với Hàn Như Liệt cũng không kém, chênh lệch của bọn hắn chỉ là hắn đã đến muộn mà thôi.
Nhưng cho tới bây giờ hắn đều không cho rằng thời gian sớm muộn là vấn đề lớn, chỉ cần mình có quyết tâm, nhân định thắng thiên!
Cuối cùng cũng xong ta thực sự chịu không nổi nữa. edit thấy thương anh Liệt quá, nhưng cảnh anh chị gặp nhau vô cùng hoành tráng khiến ta có xúc động muốn nhảy vào bình luận một câu cảm động quá nhưng không dám sợ đứt mất mạch văn đang sôi trào của tác giả cùng mạch cảm xúc của độc giả nên đành nhịn lại để kêu gào dưới này. Ta chắc hắrn là người may mắn nhất khi được giao trúng đoạn này… ôi, ta vui quá* tung bông*
Ta rất cảm khái anh Tư Đồ này, nếu nói thứ tự anh Lăng Lạc Trần mới là người đầu tiên a…!