“Còn kém một vòng là có thể đột phá Hậu Thiên, tiến vào Tiên Thiên a.” Phải biết rằng người ở cảnh giới Hậu Thiên rất nhiều, đều được xem như người bình thường, nhưng mà sau khi tiến vào Tiên Thiên, không hề có khái niệm như vậy nữa.
Mộ gia lớn như thế cũng chỉ có mấy trưởng lão cùng gia chủ tiến vào Tiên Thiên mà thôi, bởi vậy có thể thấy được việc tiến vào Tiên Thiên khó khăn như thế nào. Dĩ nhiên, trong lòng Mộ Chỉ Li còn có một ý nghĩ, nếu như mình tiến vào Tiên Thiên thì chẳng phải là có tư cách như đám trưởng lão của Mộ gia sao, nếu như mình trở thành trưởng lão của Mộ gia mà nói, như vậy còn có người nào có thể gò bó mình được nữa?
Song, đang lúc Mộ Chỉ Li tiếp tục tu luyện liền phát hiện mình dừng bước tại 107 Chu vòng, không cách nào tinh tiến thêm một bước, thử nghĩ cũng đúng, ở Thiên Huyền Đại Lục đều biết có ngàn vạn Hậu Thiên cao thủđều dừng bước ở 107 Chu vòng, từ đầu đến cuối đều không cách nào bước vào cảnh giới Tiên Thiên, điều này cũng nói rõ một bước này đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn.
Khoảng cách gia tộc đại hội chỉ còn có ba ngày, Mộ Chỉ Li cũng thanh tĩnh lại, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được việc như thế này cũng đã không dễ dàng, bởi vì cái gọi là tâm tịnh thì cõi tịnh*, quá mức khẩn trương ngược lại không tốt, nàng cần dùng tâm tình bình tĩnh mà thực hiện.(*1 quan niệm phật giáo)
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Li đi ra khỏi cửa lớn của Mộ gia, hồi lâu chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết hiện tại La Thiên thành có biến hóa gì hay không?
Mộ Chỉ Li mặc quần áo lụa trắng, bên ngoài là một tầng áo mỏng màu lam nhạt, một đôi chân ngọc được chiếc giầy trắng bọc lại, đầu tóc dùng một cây ngọc trâm phỉ thúy đơn giản vén lên, không thể nghi ngờ gì đã hiển lộ nên khuôn mặt tinh sảo, jgi đi trên đường, nhất cử nhất động đều có phong phạm của đại gia khuê tú.
Vẫn không đi từ cửa lớn, mà lại trực tiếp leo tường đi ra ngoài, nếu như hành động này đối với Mộ Chỉ Ly trước kia thì có chút khó khăn khi thực hiện, hiện tại có thể nói là giống như một bữa ăn sáng.
Đi trên đường cái hối hả, nghe tiếng rao hàng ầm ĩ của người bán hàng rong, Mộ Chỉ Li cũng không khỏi bị không khí náo nhiệt này lây nhiễm, trong khoảng thời gian này, nàng một mực đều tu luyện, so với tình cảnh này, phảng phất như là hai thế giới khác nhau.
Sau khi dạo một vòng, Mộ Chỉ Li đi vào tửu lâu, dù sao lúc ăn cơm là lúc dễ dàng nhận được tin tức nhất.
Lần này, lúc gọi thức ăn, Mộ Chỉ Li liền khắc sâu cảm nhận được khác biệt giữa mỹ nữ cùng xấu nữ, lần trước tiểu nhị này ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn nàng một cái, lần này ánh mắt lại không thể rời đi.
Tuy nói trông mặt mà bắt hình dong là không tốt, nhưng mà trong sinh hoạt, khắp nơi đều là hiện tượng trông mặt mà bắt hình dong.
Sau khi gọi món xong, Mộ Chỉ Li nhìn tiểu nhị vẫn đang bày ra bộ mặt si dại mà nhìn mình, nàng đưa tay quơ quơ trước mắt hắn: “Tiểu nhị?”
Tiểu nhị lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt cũng là có chút ít ý quẫn bách, vội nói: “Ta lập tức đi ngay.” Nói xong dứt bỏ rời đi, nhìn bộ dáng tiểu nhị chạy trối chết, người chung quanh đều nở nụ cười.
Bọn họ đối với phản ứng của tiểu nhị cũng có thể hiểu được, dù sao coi như là bọn hắn mà nói thì phản ứng cũng giống như vậy, mỹ nữ cực phẩm bậc này cũng không thấy nhiều, kết quả là, toàn bộ ánh mắt nam tử tại chỗ đều dừng ở trên người Mộ Chỉ Li, vốn là thức ăn rất thơm lúc này cũng là không có mùi vị gì cả, lại càng có người nhìn Mộ Chỉ Li hồn nhiên quên mất cả ăn cơm, khiến bọn họ càng thêm khắc sâu ý nghĩa của câu sắc đẹp có thể ăn*. (*tú sắc khả cơm)
Đối với sự chú ý của mọi người, Mộ Chỉ Li lại có vẻ bình thản ung dung, phảng phất đây hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng, cũng bởi vì vậy làm cho cái nhìn của người ta đối với nàng cao hơn một phân.
“Nghe nói đại thiếu gia Mộ Khải Siêu của Mộ gia bị ngu dại, ngươi biết không?” Một người cố ý lớn tiếng nói, tựa hồ là muốn hấp dẫn chú ý của Mộ Chỉ Li.
Người nọ bên cạnh rất nhanh cũng hiểu được ý tứ của hắn, nói tiếp: “Ta dĩ nhiên biết, nghe nói Mộ gia còn không biết là người phương nào gây nên. Đối phương hạ thủ ác độc như vậy, giết một đệ tử dòng chính không nói, huống chi đem tiểu bối xuất sắc nhất của Mộ gia biến thành si nhi, không biết Mộ gia đến tột cùng đắc tội đại nhân vật nào.”
“Bầu trời của La Thiên này thành sợ là phải thay đổi rồi.” Người nọ ăn củ lạc vẻ mặt thích ý bình luận.
“Chỉ giáo cho?”
“Tiểu bối lợi hại nhất của Mộ gia biến thành si nhi, vậy Vương gia cùng Tô gia chẳng phải là sẽ áp đảo Mộ gia một bậc sao? Đến lúc đó tiến hành cuộc thi cả nước, Mộ gia tất nhiên cũng không sánh bằng Tô gia cùng Vương gia, ngươi nói, bầu trời của La Thiên thành này còn có thể không thay đổi sao?”
Lúc hai người nói chuyện, trên mặt Mộ Chỉ Li tựa hồ không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng kỳ thật nàng cũng đang cẩn thận nghe hai người nói chuyện, hiển nhiên, bốn chữ cuộc thi cả nước này đã được nàng chú ý.