Là Bách Phệ Thôn, y đã lành thương rồi sao, còn nữa, lực thực từ bao giờ lại tăng mạnh như vậy còn có thể hóa giải kết giới của Mộ Thanh Khê?
– Ngươi đưa bọn họ đi trước, ta giữ chân hắn!
Tô Thủy Nguyệt mơ màng nghe được giọng nói của Mộ Dung Uyên, còn có tiếng gầm của Tuyết Sư, là của cả hai huynh đệ, Lôi Phong Tuyết Sư đã rời Vạn yêu thú đến đây tìm hắn sao? Bách Phệ Thôn bế Tô Thủy Nguyệt lên, sau đó dùng truyền tống phù đưa tất cả trở về Tề gia trang.
Không biết qua bao lâu Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc tỉnh lại, xung quanh giường có không dưới mười người. Bách Phệ Thôn dường như có chút gầy đi, y luôn nắm chặt tay Tô Thủy Nguyệt, chỉ cần hắn tỉnh lại y sẽ biết được ngay.
– Thủy Nguyệt tỉnh rồi.
Tô Thủy Nguyệt nhìn một lượt, từng người một. Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Mộ Dung Uyên, song sinh Tuyết Sư, Tử Điêu, Tống Liễu Dương, Quân Thư Mục, Âu Dương Quế Chi, chỉ là… thiếu mất Tiểu Hắc.
– Tiểu Hắc…
Nước mắt Tô Thủy Nguyệt chảy ra. Hắn đi đến thế giới này cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một người nào mà đau lòng, cũng chưa từng nghĩ sẽ vì một người nào mà khóc thương tâm đến vậy. Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ từng người bọn họ chỉ là để giúp hắn sớm đạt được mục đích, nhanh chóng trở về nhà mà thôi. Chỉ là thời gian càng lâu, lòng hắn cũng từ từ mà giãn ra, trong trái tim vô tình chứa thêm một bóng hình. Tiểu Hắc trước giờ không có thói quen giành giật hắn với những người khác, cũng không tỏ ra quan tâm gì đến hắn, số lần hắn cùng Tiểu Hắc âu yếm cũng ít hơn hẳn. Hắn đã từng nghĩ Tiểu Hắc chẳng qua là hiếm lạ hắn mà thôi, nhưng đã trở thành yêu thú khế ước của hắn thì cũng không có cách rời đi. Vậy nhưng đến lúc mấu chốt nhất, ngay lúc hắn không ngờ nhất Tiểu Hắc đã đỡ cho hắn một đòn chí mạng.
– Thủy Nguyệt ngươi phải lạc quan lên, đến một ngày Tiểu Hắc quay trở lại biết được ngươi thế này nhất định sẽ đau lòng.
– Làm sao có thể gặp lại chứ, Tiểu Hắc chết rồi! Thượng Thiên Thiếu Khanh ngươi đừng có lừa ta!
Tô Thủy Nguyệt không buồn nhìn Thượng Thiên Thiếu Khanh một cái, hắn có thể không đau lòng mà được sao, hắn có thể không khóc sao? Thượng Thiên Thiếu Khanh chìa tay ra nhận một túi nhỏ từ Âu Dương Quế Chi rồi đặt vào trong tay Tô Thủy Nguyệt.
– Ngay lúc Tiểu Hắc bị Mộ Thanh nuốt đi yêu đan, hồn phách cũng bị phân tán, rất may mắn là Âu Dương Quế Chi đã kịp thu lại hồn phách của y. Tỏa linh nang này có tác dụng bảo dưỡng hồn phách. Tống Liễu Dương vẫn còn một gốc Tụ Hồn thảo và Dưỡng Huyết thảo, chỉ cần có được một giọt máu của thiên nhân đồng tử thì có thể từ từ tu luyện hồn phách, chưa đến một trăm năm là có thể sống lại.
– Ngươi nói là thật sao?
– Thật.
Thượng Thiên Thiếu Khanh gật đầu, những người khác cũng gật đầu nhìn hắn làm cho hi vọng trong lòng hắn sôi sục không yên mà ngồi thẳng dậy.