– Ngươi rất yêu thích đứa nhỏ trong bụng hay sao? Là yêu thích nó hay yêu thích ta.
Mộ Thanh Khê không hiểu sao lại hạ giọng, giọng điệu có chút trầm đi. Tô Thủy Nguyệt thấy y cũng không còn quá căng thẳng liền đáp lời.
– Ta thực yêu thích người, muốn sinh con cho người, sống bên cạnh người.
Đột nhiên Tô Thủy Nguyệt nghe đầu có chút nặng, là Mộ Thanh Khê đang vuốt ve tóc của hắn, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng.
– Được, vậy khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại Thư Uyển Phong, sinh ra đứa nhỏ.
– Thật sao?
Tô Thủy Nguyệt giống như đã phát điên vội vàng ngước mặt lên nhìn Mộ Thanh Khê, trong mắt toát lên vui sướng tột độ, hai tay nắm lấy tay y đang vuốt ve tóc mình mà áp lên má miệng cũng nở nụ cười mãn nguyện.
– Có lời này của người Thủy Nguyệt nhất định sẽ ngoan ngoãn, không trái ý người nữa. Cả Tề Xuân Thụy cũng không quan tâm.
Mộ Thanh Khê hơi híp mắt nhìn không lộ ra biểu tình gì nhưng tay còn lại đã sớm siết thành nắm đấm, gân tay nổi lên. Tề Xuân Thụy là người y yêu mấy trăm năm, nói cướp liền cướp, nói bỏ liền bỏ. Tô Thủy Nguyệt này, y nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết, cả đời không thể quay đầu.
Tô Thủy Nguyệt đi một vòng hít thở không khí trong lành ở Thư Uyển Phong, đã rất lâu rồi hắn mới quay trở lại nơi này. Mọi thứ vẫn như vậy không có gì khác biệt, đám đệ tử dưới trướng Mộ Thanh Khê vẫn không vừa mắt hắn, nhìn thấy hắn liền mỉa mai hắn là kẻ phản bội sư môn, cướp đi tình lữ của sư phụ. Nhưng chung quy lại vẫn là ganh tị bởi vì hắn lại được trở về Thư Uyển Phong, lại được đặc cách ở trong phòng riêng của Mộ Thanh Khê, được tự do đi lại, tự do làm mọi thứ mà hắn thích.
– Thật tốt, ta lại có thể trở lại nơi này. Sư phụ, người chịu tha thứ cho ta, ta rất vui.
Tô Thủy Nguyệt hướng ở ngay vườn hoa của biệt viện dựa lưng vào rào trúc, nheo mắt cười nhìn Mộ Thanh Khê đang phân loại dược liệu trên bàn đá. Mộ Thanh Khê cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục tập trung phân loại.
– Được rồi, ngươi đang mang thai. Tốt nhất nên tránh đi ra ngoài, Thư Uyển Phong là nơi cao nhất của Cửu Dương phái gió rất lạnh.
– Ở mãi trong phòng cũng nhàm chán, ta không thích.
Tô Thủy Nguyệt xoay qua xoay lại rồi đi lại sau lưng Mộ Thanh Khê vòng hai tay qua cổ y, thủ thỉ bên tai y.
– Ta muốn ở ngoài này nhìn người một chút chẳng lẽ cũng không được sao?
Tô Thủy Nguyệt tự nhận bản thân vô liêm sỉ vì để có được sự quan tâm của Mộ Thanh Khê mà không từ thủ đoạn. Hắn đã về Thư Uyển Phong được một tháng, ở chung một phòng với y được một tháng, mỗi ngày chung giường, chung chăn gối, cũng tự cho bản thân đã giống như là đạo lữ của y rồi. Cái gì cũng muốn quản, cái gì cũng muốn bận tâm, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy y.