……..Đệch, vậy mà cũng nói được sao? Hắn căn bản không có nhớ một chút nào được không?
– Vậy là ngươi không tự nguyện uống đan dược, là Bách Phệ Thôn lừa ngươi sao? Nói cho ta biết, ta nhất định giết chết hắn!
Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch mép, động một chút liền muốn giết người Mộ Dung Uyên này có phải là cuồng sát quá rồi không? Nhưng mà muốn giết nam chính, ngươi căn bản không có cửa đâu a!
– Là ta tự nguyện, chỉ là đã lâu rồi cho nên quên mất.
Tô Thủy Nguyệt chẳng còn cách nào khác chỉ có thể nói như vậy, Mộ Dung Uyên mà tìm giết Bách Phệ Thôn thì chắc chắn sẽ bị một đạo thiên lôi của “đứa con ruột” nam chính này đánh cháy xác luôn mất. Mộ Dung Uyên à Mộ Dung Uyên ngươi vất vả mấy trăm năm mới có được thể xác ngàn vạn lần không nên đi tìm chết làm gì!
– Vậy thì tốt. Ta đã tách Bách Phệ Thôn ở riêng một nơi, những người khác ta cũng đã bắt nhốt lại chỉ duy nhất Mộ Thanh Khê thì ta đang chờ ngươi tỉnh để giết hắn.
Lại là giết, có thể nào nói từ khác có được không?
– Ta nghĩ hay là khoan hẵn giết, ta đang mang thai không thể sát sinh.
Tô Thủy Nguyệt vô cùng đạo lý mà đưa ra một lý do, tuy rằng không biết được việc có thai là thật hay giả nhưng vẫn phải tận dụng.
– Ta phải dùng mê hương trận mới bắt lại được, bây giờ không giết chỉ sợ sau này không có cơ hội.
– Không sao, Mộ Thanh Khê làm nhiều chuyện ác, không phải chỉ mỗi ta muốn giết hắn. Ngươi đây là không tự tin thắng được hắn hay sao?
Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc hiểu ra tại sao Mộ Dung Uyên lại có thể tóm gọn được cả đám, thì ra là dùng mê hương trận. Loại trận pháp này thoạt nhìn chỉ giống như vung lưới bình thường nhưng mỗi lần phát động tấn công đều thả ra một chút mùi hương dịu nhẹ làm người đang bị tấn công không phát giác được sau đấy liền rơi vào mê man.
– Ta đương nhiên có thể. Được thôi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng muốn đùa giỡn hắn một chút, thả hắn ra, vờn hắn đến chết. Dù sao một kiếm giết chết cũng quá nhẹ nhàng.
Tô Thủy Nguyệt nghe được câu kia liền thở ra một hơi, Mộ Dung Uyên vậy mà dễ dụ quá đi, nói nói mấy câu liền dụ dỗ được. Tô Thủy Nguyệt thấy tình hình đã dịu lại liền đổi chủ đề.
– Ngươi tại sao biết được ta có thai? Còn nữa, thai đã bao nhiêu ngày?
Mộ Dung Uyên nghĩ nghĩ một lát rồi đáp lời.
– Khoảng mười bảy ngày. Ta là một dược sư, chuyện ngươi có thai không thể qua mắt được ta, chỉ là thai còn nhỏ ta chưa thể dùng linh lực để đoán được giới tính cũng như phụ thân của nó. Là của Bách Phệ Thôn sao?
Tô Thủy Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ, mười bảy ngày là thời điểm hắn đã yêu cầu hệ thống phát ra địa chấn đưa hắn đến gặp Mộ Thanh Khê, trong thời gian đó hắn chỉ ngủ với y và Tiểu Hắc. Còn sau đó ba bốn ngày hắn mới lại làm với những người kia cho nên thai mà hắn đang mang chỉ có thể là của Mộ Thanh Khê hoặc là của Tiểu Hắc, chuyện cái thai là của Bách Phệ Thôn sẽ không bao giờ xảy ra.