Giây phút vừa mới bắt đầu, Mạnh Quân chỉ dùng một chút linh lực, nhưng sức mạnh vận chuyển đến linh kiếm lại đột nhiên bị phóng đại lên mấy lần. Cảm giác được sự thay đổi này, hắn lập tức quán chú linh lực toàn thân lên trên linh kiếm, kiếm quang nhộn nhạo, uy lực nháy mắt tăng nhanh.
Dưới một nhát kiếm đây, linh lực thứ nhất của cự chưởng bị trảm vỡ thành nhiều đoạn, thế kiếm vẫn chưa ngừng, tiếp theo là tầng thứ hai, tầng thứ ba!
Phá ba tầng liên tiếp!
Tâm thần của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ rung mạnh, linh lực cường đại phản kích đến bọn họ, hai người đã bị thương nặng, phun ra máu tươi, trực tiếp bị đánh về nguyên hình. May mắn cho bọn họ, bối giáp Huyền Vũ cứng rắn, chỉ cần nhanh chóng trốn đi thì liền có thể giữ được đường sống!
Ai ngờ thế kiếm của Mạnh Quân chưa yếu đi, bổ tới phương hướng hai người đào tẩu. Một kiếm này dư thừa linh lực, vốn dĩ chọn trúng góc độ Huyền Vũ chuẩn bị né khỏi kiếm hắn, cứ thể gọt bỏ một góc xác thịt.
Người nọ lăn đến một bên, biến trở về hình người, thất thanh đau mắng.
Tác dụng phụ của Hợp Khí đan hiện ra lần nữa. trong đầu Mạnh Quân “Oanh” một tiếng, căn bản không nghe rõ đối phương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy âm thanh này làm hắn hết sức chán ghét. Ngũ cảm của hắn bị phóng đại nhiều lần, phảng phất thở ra cũng mang theo huyết khí báo thù.
Mạnh Quân xoay người chém một Huyền Vũ Hợp Thể kỳ khác thành hai nửa, mai rùa lăn xuống đáy nước, nửa thân rắn bên trong rớt ra. Huyền Vũ Phân Thần kỳ bên người hắn tính đánh lén thì ngạc nhiên sợ sệt, nhanh chóng bỏ chạy đi nơi xa, muốn tránh đi mũi nhọn, lại đều bị tước thành mảnh nhỏ bởi kiếm ý vô cùng sắc nhọn.
Chiêu thứ mươi không có lưu truyền tới nay là bởi nó vốn dĩ không phải chiêu kiếm gì cả, mà là một phương pháp vận hành linh lực trong linh mạch, hoặc là nói, một đạo kiếm ý.
Đạo kiếm ý này vĩnh viễn không chịu thua, nhờ đây yếu thắng mạnh.
“Sao lại thế này, làm thế nào hắn đột nhiên mạnh lên?” Một tộc nhân Huyền Vũ thất thanh nói.
Thứ uy lực linh kiếm trong tay đối phương hiện tại phát huy, so với trước kia quả thực không thể đánh đồng.
Đối phương rốt cuộc dùng thủ đoạn gì? Vì cái gì bọn họ rõ ràng có hai tu sĩ Hợp Thể kỳ, thế nhưng sẽ đánh không lại một tên nhóc mạnh mẽ tăng lên tu vi này?
Cuối cùng có người phát hiện gì đó không thích hợp: “Đôi mắt hắn…”
Do ở trong nước đã bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt, cho nên lúc trước không có ai chú ý tới đôi mắt kẻ địch cũng đã biến thành màu đỏ. Bị nhắc nhở, càng ngày càng nhiều tộc nhân Huyền Vũ ý thức được mọi chuyện không ổn, lòng bàn chân quẫy đạp, bắt đầu trốn đi.
Mạnh Quân thấy bọn họ chạy trốn, linh kiếm lại chém ra lần nữa giống như sấm chớp. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không chút cảm tình nói: “Hiện tại muốn chạy, có phải quá muộn rồi không?”
·
Ở bên trong bí cảnh, Thẩm Tu Viễn đã hấp thụ xong lượng linh khí yêu cầu.
Thần hồ rốt cuộc cũng yên lòng, ông vốn định kêu Mạnh Quân dừng tay, lại kinh ngạc phát hiện, sau khi Thẩm Tu Viễn dừng hấp thụ linh khí, xoáy nước kia ngược lại trở nên lớn hơn nữa.
Đây là có chuyện gì?
Sau khi Thẩm Tu Viễn ngừng hấp thụ linh khí, ông lại điều động một phần linh khí từ núi non, tới bổ sung vào phần Thiên Trì thiếu hụt. Nhưng cho dù là như thế, xoáy nước cũng không nên lớn hơn, mà hẳn phải bảo trì nguyên trạng chứ!
Chẳng lẽ còn có ai đang hấp thu linh khí sao?
Chùm sáng thần hồ phiêu đến gần xoáy nước, kinh ngạc nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy ở một nơi khác của xoáy nước đúng là Mạnh Quân. Hiện tại hình như hắn biến thành một cỗ máy móc giết chóc không có cảm tình, vẫn luôn không ngừng chém Huyền Vũ bại lui thành hai nửa.
Trong tầm mắt của thần hồ, linh khí vốn đi vào Thiên Trì hóa thành nhiều sợi tơ, cơ hồ toàn bộ tiến vào khí hải Mạnh Quân, đang củng cố cho tu vi đối phương dần dần ngã xuống vì hiệu dụng của Hợp Khí đan kết thúc.
Cho dù nắm giữ chiêu kiếm pháp thứ mười, thường xuyên sử dụng linh kiếm như thế vẫn cần tiêu hao không ít linh lực. Huống hồ Huyền Vũ tuy rằng bại lui, vẫn có một ít người liều chết vật lộn. Một mình Mạnh Quân đối mặt từng đấy tu sĩ Phân Thần kỳ cũng không nhẹ nhàng mấy.
Bởi vì tác dụng Hợp Khí đan đem lại dần dần biến mất, tu vi hạ xuống, linh lực trong khí hải hắn không còn đủ để tiêu hao, thân thể bắt đầu tự động hấp thụ linh khí đất trời. Đúng lúc thần hồ đang lấy ra linh khí từ núi non khuếch tán đến Thiên Trì, thế nên tạo thành kết quả hiện tại.
Thần hồ thấy rõ ràng tình huống hiện tại. Ông thở dài, thầm tăng tốc độ rút ra linh khí.
Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Nếu có thể giúp, ông làm tiền bối, cũng muốn giúp đỡ một phen.
Thần hồ lấy ra linh khí thuần khiết, dưới sự trợ giúp của linh khí đó, tu vi Mạnh Quân bắt đầu bạo trướng với tốc độ cực hạn, rất từ Phân Thần kỳ lên tới Hợp Thể kỳ, cuối cùng dừng lại ở Hợp Thể hậu kỳ.
Nếu như giữa chừng chợt tăng lên tu vi quá nhiều, sẽ không khỏi tạo thành hậu quả xấu, kinh nghiệm thực chiến không theo kịp tu vi.
Mạnh Quân tạm ngưng hấp thu linh khí, khóe môi hơi nhếch, tựa hồ có chút vừa lòng với tình huống hiện tại.
Thoáng nhìn mấy Huyền Vũ bên cạnh bị thương, đáy mắt hắn nổi lên sắc đỏ nồng đậm, linh kiếm vung ra, ánh kim sắc trên linh kiếm loé một cái chớp mắt, ẩn chứa sức mạnh kinh tâm động phách.
Mấy Huyền Vũ đó không kịp chạy trốn đã bị chém trúng, mai rùa vỡ vụn từng phiến, thân rắn bên trong ầm ầm rơi xuống. Tuy rằng vẻ tơi tả ngoài xác trông như cũ, nhưng thân rắn rơi xuống lần này, qua linh lực Hợp Thể kỳ tàn phá, có vẻ biến thành một bãi bùn lầy.
Hắn lại muốn tiếp tục đuổi giết, âm thanh của thần hồ từ một sườn xoáy nước khác từ xa truyền ra: “Dừng lại đi.”
Mạnh Quân thờ ơ.
“Lại đây mang sư huynh của ngươi rời đi.”
Mạnh Quân quay đầu lại. Hắn thu hồi linh kiếm, đôi mắt vẫn đậm màu đỏ, mặt không cảm xúc mà bước vào cái xoáy nước này.
“Ngươi…Ngươi chờ đó, người của Thuận Lòng Trời sẽ đến báo thù cho chúng ta!” Những Huyền Vũ cuối cùng may mắn còn tồn tại nhanh chân nhân cơ hội này trốn đi, tuy rằng sợ hãi, lại hung tợn đi khiêu khích.
Viện binh của bọn họ sẽ tới ngay lập tức!
Mạnh Quân trào phúng nói: “Ta chờ.”
Sau khi tiến vào bí cảnh, trong mắt hắn hoàn toàn không có bóng dáng của thần hồ, lập tức đi đến bên người Thẩm Tu Viễn, nhẹ nhàng bế lên đối phương. Sau đó, cầm cánh tay mềm mại của sư huynh vòng qua phần cổ của mình.
“Sư huynh, có thể nghe thấy ta nói chuyện không?”
Tuy rằng âm thanh không mang theo tí cảm tình, nhưng so với những người khác, đúng thật cách biệt một trời.
Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, cánh tay dịu ngoan vô lực mà để lên, gương mặt dựa vào hõm vai Mạnh Quân.
Đuôi cá xinh đẹp hoàn toàn lọt vào trong lòng ngực Mạnh Quân, chóp đuôi bởi vì không có điểm tựa, theo bản năng mà đi ôm eo đối phương. Theo sau, y nghiêng nghiêng người, dường như cảm giác được sự an toàn, mặt chôn càng sâu vào thân thể đối phương.
Linh lực trong cơ thể Mạnh Quân mới vừa đạt tới Hợp Thể hậu kỳ lại có xu thế dao động.
Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Sư huynh, ôm ta.”
Đuôi cá màu lam bạc trong tay lóe chút ánh sáng, mát lạnh trơn trợt. Chỉ là ôm đối phương như vậy, cảm giác mát lạnh kia giống như có thể truyền tới khắp người, xoa dịu cảm xúc của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay sư huynh ở cùng nhau. Như nghe được lời hắn nói, tay Thẩm Tu Viễn đặt ở phía dưới nắm lấy đầu ngón tay ở trên, đôi tay treo ở phần cổ Mạnh Quân, chắc chắn sẽ không rơi xuống.
Mạnh Quân chuẩn bị ôm sư huynh đi ra bí cảnh, thần hồ lại gọi lại hắn, không yên tâm mà dặn dò: “Về sau, tận lực đừng làm sư huynh ngươi khóc.”
Tuy rằng Thẩm Tu Viễn có được giao châu, nhưng thiên phú nước mắt thành ngọc của Giao Nhân cổ đến tột cùng có dạng gì, ai cũng chưa thấy qua.
Nếu là dưới tình huồng cực vui, cực buồn mới có thể hình thành giao châu cũng liền thôi, đáng sợ nhất chính là một lần rơi lệ bình thường sẽ hình thành giao châu. Nếu giao châu rơi xuống không đúng lúc, rất có thể sẽ rước lấy người thèm nhỏ dãi giao châu. Từ việc huyết mạch cao đẳng thường thường thu thập nguyên hình của tu sĩ làm dược liệu thì cũng có thể tưởng tượng được.
Mạnh Quân hơi hơi gật đầu, lãnh đạm nói: “Đã biết, đa tạ.”
Cứ việc trong đầu không ngừng vọng lại hai chữ “báo thù”, lúc là giọng của tộc nhân trên đảo rồng, có khi là tiếng của tàn hồn Thanh Long, khiến cho hắn nghe không vào người khác đang nói cái gì. Nhưng thần hồ dặn dò như vậy, dường như cam chịu quan hệ giữa hắn và sư huynh đã vô cùng thân thiết, thậm chí có thể ảnh hưởng chuyện đối phương có rơi nước mắt hay không.
Bởi vậy những lời này lọt vào tai, hắn ngược lại cảm thấy có chút vui sướng.
Hai người Mạnh Quân đi rồi, thần hồ sử dùng thuật pháp truyền tống trở về phủ đệ mình nghỉ ngơi. Mà ở một khắc Mạnh Quân bước ra bí cảnh, đồng tử hắn chợt hơi co lại, chỉ thấy toàn bộ Thiên Trì lại thêm một đám tộc nhân Huyền Vũ.
Viện binh thuộc về “Thuận Lòng Trời” tới rồi.
“Lần này không chỉ dừng ở Hợp Thể kỳ, còn có Động Hư kỳ… Không tồi.” Mạnh Quân thấp giọng cười nói.
Huyết mạch Huyền Vũ đó đã đến, làm hắn có một cảm xúc kích động muốn giết chết toàn bộ, vì tộc mình báo thù.
Nhưng tu sĩ Động Hư kỳ kinh nghiệm phong phú, đối với hắn bây giờ mà nói, khả năng vẫn khá khó đối phó.
Ngón tay Mạnh Quân sờ lên nhẫn trữ vật, bên trong còn một viên Hợp Khí đan cuối cùng.
Đúng lúc này, Thẩm Tu Viễn giật nhẹ ở trong lòng ngực hắn. Hắn lập tức dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía sư huynh, chỉ thấy lông mi đối phương hơi rung, có vẻ sắp mở mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tường thuật ngắn gọn phó bản Thiên Trì: “Sinh bệnh rồi, muốn vợ ôm ấp hôn hít mới khỏe lên cơ.”