Phó Viễn Xuyên lúc suy nghĩ không hề nói chuyện. Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, thấy anh vẫn không có ý định mở miệng, Quân Thanh Dư cũng không nhịn nữa, thẳng thừng đá vào giường, hỏi: “Ai sai anh đến đây?”.
“Tra hỏi anh sao?”. Phó Viễn Xuyên cảm giác căn phòng này không giống như phòng thẩm vấn hay phòng giam gì đó, chỉ là quan hệ hiện giờ của bọn họ lại hơi giống tù nhân và người thẩm vấn.
Phó Viễn Xuyên khẽ động cổ tay, có chút ngạc nhiên. Còng tay? Còn là loại khóa bằng vân tay, công nghệ rất tiên tiến lạc hậu.
Quân Thanh Dư không bao giờ nhắc lại câu hỏi lần thứ hai. Thấy Phó Viễn Xuyên không đáp, cậu đứng lên dí dao vào cổ anh, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cứ nhìn anh như thế.
Hành động này đã đủ nói lên tất cả. Phó Viễn Xuyên bất lực, chỉ đành bịa ra lí do, “Anh chỉ là muốn đến mua đồ thôi, không ai sai khiến hết”. Anh tự biết lí do này chẳng lừa được ai, nhưng có thể kéo dài một lúc thì cũng là kéo dài.
Quân Thanh Dư nhíu mày, khẽ nói: “Nhìn vào mắt tôi”.
Phó Viễn Xuyên vô cùng phối hợp, thành thật ngẩng đầu nhìn. Khoảng cách này hơi gần, trong mắt cá nhỏ lờ mờ xuất hiện dấu vết màu vàng kim, xẹt nhanh qua rồi lại giống như anh vừa nhìn nhầm.
Không để cho Phó Viễn Xuyên nhìn kĩ, Quân Thanh Dư đã rời tầm mắt, quay mặt sang hướng khác. Cậu nghiến răng, lạnh lùng nói: “Còn cười nữa là tôi móc mắt”.
Phó Viễn Xuyên nhìn vành tai ửng hồng của Quân Thanh Dư, anh khẽ nhướn nửa hàng mày, “Sao mặt em lại đỏ…”.
“Vụt”. Còn chưa dứt lời thì đầu nhọn của dao găm đã dừng ngay trước mắt.
Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên không hề thay đổi, nhưng anh cũng không tiếp tục nói nữa.
Bàn tay nắm dao găm hơi thả lỏng rồi hạ xuống, nhưng ngay sau đó lại được Quân Thanh Dư lần nữa dí sát.
Từ đầu đến cuối Phó Viễn Xuyên không hề chớp mắt. Quân Thanh Dư cất dao đi, tiện tay đặt trên đầu giường, giọng nói dửng dưng: “Tốt nhất là thế”. Nói rồi cậu cũng chẳng còn ý định tiếp tục truy hỏi mà quay lưng rời đi.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì ngồi dậy, nói: “Đợi đã, vừa nãy anh ở dưới tầng mua ít đồ ngọt, có thể mang lên đây không?”.
Quân Thanh Dư nhíu mày, lạnh mắt nhìn người đàn ông đang bị còng tay mà vẫn dám ra điều kiện.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Trong này thoang thoảng mùi đồ ngọt thì chắc không cách cửa hàng đồ ngọt quá xa đâu nhỉ”. Mang đồ ngọt lên cũng chỉ là đi thang máy lên xuống một chuyến, chẳng tốn công tốn sức là bao.
Quân Thanh Dư nghe rồi quay đầu đi mất. Cửa đóng lại vang lên một tiếng “sầm”. Cậu cũng chẳng hề nói là đồng ý hay không.
Phó Viễn Xuyên nhìn bình sứ đặt cạnh cửa rơi xuống thảm, lăn hai vòng nhưng không hề vỡ. Nhớ lại ánh mắt trước khi rời đi vừa nãy của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên lần nữa nằm xuống.
Một cá nhỏ có chút hung dữ.
Đáng yêu ghê.
Quân Thanh Dư tâm trạng không hiểu ra làm sao mà lại đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hoảng sợ lùi lại, “Chào anh ạ”.
“Mang đồ ngọt anh ta đã mua lên đây”.
“Vâng”.
Nghĩ đoạn, Quân Thanh Dư lại nói: “Thôi khỏi đi”.
“Dạ?”. Nhân viên phục vụ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cũng không dám ngẩng lên nhìn. Cảm giác được Quân Thanh Dư đi lướt qua bên cạnh anh ta, tiếng bước chân xa dần, một lúc sau mới dám ngẩng đầu lên. Lúc này trong hành lang đã chẳng còn bóng người.
Khay đồ được một cái nắp mờ đục đậy lên nên Quân Thanh Dư không nhìn rõ được bên trong có cái gì. Nhưng cách một cái nắp vẫn có thể ngửi được hương đồ ngọt ngọt ngấy, thật không biết thứ này có gì ngon nữa.
Cầm theo cái khay lên tầng, Quân Thanh Dư vẫn luôn nhíu mày, không hiểu sao mình lại phải mang thứ này lên.
Rất phiền, cũng rất bực mình.
Trong thang máy toàn là mùi đồ ngọt, càng khiến người ta thấy bực.
Quân Thanh Dư thản nhiên nghĩ.
Mang cái này lên.
Ụp lên đầu người kia.