Quân Thanh Dư mở phần mềm ra, phát hiện cửa hàng đồ ngọt nắm giữ ba mục trên trang tìm kiếm nổi bật. Nhìn thời gian thì hẳn cũng không phải mới hôm nay mà đã nằm đó được một thời gian rồi.
Cậu nhấn mở phần bình luận, phần lớn mọi người đều tò mò tại sao hương vị của đồ ngọt không giống như trước đây nữa.
[Tôi đi mấy lần rồi, lần nào cửa hàng mở cửa tôi cũng đến. Nhưng mà cảm giác gần đây hương vị không giống hồi đế hậu điện hạ mở cho lắm, do tôi tưởng tượng à?]. [Những con người chưa kịp thẩm hồi đế hậu điện hạ mở cửa hàng khóc rất to].…
Hương vị của đồ ngọt có thêm nước suối với không thêm tất nhiên là khác hẳn nhau. Người dân Đế Quốc hiện giờ không còn mang chứng bệnh liên quan đến tinh thần lực quá rõ ràng nên cũng không cần dùng đến nước suối, chỉ ăn rau quả trong không gian thôi là đã đủ rồi.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, cậu cũng không cần thiết phải ra ngoài. Lại ngẩng lên nhìn thời tiết bên ngoài, đã sắp giữa trưa rồi, thời điểm này ánh nắng gay gắt nhất, cũng là lúc nhiệt độ cao nhất. Ở hành tinh chủ, thời điểm nhiệt độ cao nhất sẽ là khoảng giữa trưa kéo dài đến tám giờ tối, sau đó nhiệt độ mới hạ xuống dần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quân Thanh Dư lắc đầu, thôi bỏ đi. Đợi nhiệt độ hạ xuống, hay đến thu, đông gì đó rồi lại đi vậy.
Đang lướt đọc bình luận thì Quân Thanh Dư nhận ra âm thanh bên tai đã ngừng, cậu đặt vòng tay thông minh xuống, thấy Phó Viễn Xuyên đã tắt máy tính thì hỏi: “Anh xong việc rồi à?”.
“Ừ”. Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ, “Em đói không? Muốn ăn gì không?”.
Cũng sắp đến giờ ăn trưa, Phó Viễn Xuyên làm việc, Quân Thanh Dư ngồi trong lòng anh ăn vặt không ngừng, lúc này không hề thấy đói chút nào. Cậu nghĩ rồi đáp: “Thế nào cũng được, giờ em chưa đói lắm”.
Phó Viễn Xuyên nghe thế thì mở ngăn đông lạnh của tủ lạnh ra, định bụng xem có cái gì làm được không, thời tiết quá nóng rất dễ khiến người ta mất hứng ăn.
Quân Thanh Dư thấy anh làm gì thì hơi ngạc nhiên. Cậu nhanh mắt liếc thấy ngăn đựng kem đã trống trơn, hết sạch sành sanh.
Máy chỉnh nhiệt độ trong tủ lạnh có chia thành các phần, từng ngăn kéo có thể chỉnh nhiệt độ khác nhau. Tầng trên nhiệt độ cao hơn để bảo quản thường, tầng giữa nhiệt độ vừa phải thì cất đồ tươi sống, tầng dưới nhiệt độ âm có thể cất đồ đông đá. Như vậy thì vừa mở cửa tủ lạnh ra có thể nhìn thấy hết các ngăn chứa cái gì.
“À thì…”, Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, “Hay là mình ăn món trộn gì đó? Sa lát các thứ chẳng hạn”.
“Nhiều rau quá”. Phó Viễn Xuyên định thử làm chút đồ nguội. Anh không quay đầu lại nên cũng không phát hiện ra cá nhỏ có hơi sai sai.
Quân Thanh Dư mắt thấy Phó Viễn Xuyên cách cái ngăn kéo kia ngày càng gần thì im ru mà lùi lại, lùi lại…
Lúc Quân Thanh Dư còn chưa kịp chuồn khỏi phòng bếp thì Phó Viễn Xuyên đã nhìn thấy ngăn tủ trống không kia. Lúc đầu nhìn thấy anh còn phải nghĩ xem ngăn này lúc trước đựng gì.
Phó Viễn Xuyên sau khi đã nhớ ra: “…”. Bảo sao lúc anh bảo số kem còn lại trong tủ lạnh chưa bị tịch thu đâu, cá nhỏ lại nghe lời như thế.
Phó Viễn Xuyên từ từ nhướn mày, nhìn Quân Thanh Dư đang lén lén lút lút chuồn ra ngoài, “Cá nhỏ?”.
Quân Thanh Dư đứng khựng lại.
“Em định đi đâu?”.
Quân Thanh Dư đứng đực ra tại chỗ, sau đó im lặng bước đến rót cho anh cốc trà, “Em đi rót trà cho anh”.
“Cái ngăn kéo này là sao đây?”.
Quân Thanh Dư nhìn ngăn kéo trống không, “Ưm… Chắc là trộm đấy, dù sao kem cũng đâu có rẻ, trộm đồ đắt tiền cũng là bình thường mà”.
“Anh xem, trong tủ lạnh ngoài đồ tươi sống thì chỉ còn thịt thà, cả rau củ quả các loại, tính ra thì…”. Thì cái nào cũng đắt hơn kem.
“Ây…”, không lừa tiếp được rồi.
Quân Thanh Dư chớp mắt, Phó Viễn Xuyên trong mắt toàn là ý cười vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, như thể đang chờ cậu nói nốt.
“Khụ, thực ra ấy…”, Quân Thanh Dư mặt mày nghiêm túc chỉnh lại áo, cậu lén nhìn Phó Viễn Xuyên rồi yên lặng lùi lại hai bước.
Ước lượng khoảng cách hai bước này xong, Quân Thanh Dư không nhiều lời mà quay đầu chạy biến.
Phó Viễn Xuyên: “?”.
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ gia đình ăn mấy hộp kem thì sao nào!
[Nguyên soái Phó xuyên đến thế giới trước khi xuyên vào sách của cá nhỏ, mọi người hứng thú không nào~?]