“Người máy?”, Quân Thanh Dư ngớ ra. Trước đấy cậu đã điều khiển người máy chiến đấu vài lần, nhưng ngay cả người máy bình thường còn chẳng thể điều khiển nổi, “Của đội hộ vệ sao?”.
“Người máy của em cũng có mang theo”, Phó Viễn Xuyên thấy cậu chưa hiểu, bèn dẫn Quân Thanh Dư lên tầng hai.
Tầng một và tầng hai hoàn toàn khác nhau, từ độ cao cũng có thể nhìn ra. Quân Thanh Dư nhìn độ cao của trần nhà, nơi này có thể chứa được người máy ngay cả khi đứng thẳng.
Trong phòng huấn luyện bên cạnh có một người máy màu xám đang hoạt động. Quân Thanh Dư cảm giác nó đã kiềm chế bớt tính công kích, nhằm giảm bớt thiệt hại đối với mặt tường hoặc gạch sứ.
Trên phi thuyền, ngoài những người trong phòng điều khiển ra, chỉ còn lại mình Thi Khải Tân. Giờ cũng coi như là đang trong kì nghỉ, Thi Khải Tân vẫn chăm chỉ vậy sao.
Quân Thanh Dư dựa ra sau, hỏi: “Các anh bình thường vẫn luyện tập người máy như thế à? Được nghỉ cũng không nghỉ sao?”.
Phó Viễn Xuyên vững vàng đỡ lấy cá nhỏ, giải thích: “Luyện tập hằng ngày không được phép dừng”.
Điều khiển người máy ngoại trừ kĩ năng thì còn đòi hỏi độ quen tay. Không ai dám nói rằng vài năm nghỉ tay, lần nữa điều khiển người máy mà vẫn có thể giống như luyện tập thường xuyên được. Hơn nữa luyện tập thời gian dài còn có thể sinh ra kí ức cơ bắp, đối với việc điều khiển người máy mà nói là hoàn toàn có lợi.
Phó Viễn Xuyên nói: “Càng những lúc an toàn thì càng không thể lơ là luyện tập”.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Thế này cũng tốt”.
Đang nói thì người máy bên trong dừng lại phía đối diện với hai người, giống như đang đánh giá gì đó.
Phòng huấn luyện được cách âm hoàn toàn, nếu không thì người máy chỉ cần đánh bừa một cú, âm thanh cũng có thể khiến tất cả mọi người trên phi thuyền không ngủ nổi. Hơn nữa Thi Khải Tân luyện tập rất chuyên tâm, lúc này mới phát hiện ra, vội vàng nhảy xuống từ bên trong, giơ tay chào: “Bệ hạ, điện hạ”.
“Điện hạ muốn luyện tập sao? Vậy tôi đi…”.
Quân Thanh Dư bình tĩnh đáp: “Không cần, anh cứ làm việc của anh đi”. Phòng huấn luyện nhiều như vậy, bọn họ cũng chỉ dùng một cái, những cái khác bỏ không.
Quân Thanh Dư đối với người máy vốn cũng chẳng hứng thú là bao, nhưng thấy Thi Khải Tân luyện tập, không hiểu sao lại thấy có chút thú vị, “Mình sang phòng huấn luyện khác đi”.
“Ừ”.
Thi Khải Tân còn đang nghĩ nên đi hay không thì người máy đằng sau đã phát ra tiếng cảnh báo. Thời gian luyện tập chưa hết, nếu dừng lại quá lâu sẽ phát ra tiếng cảnh báo. Cửa phòng huấn luyện đang mở, Thi Khải Tân sợ ồn đến hai người nên đành chạy vội về người máy, tiếng cảnh báo lúc này mới dừng lại.
Mỗi phòng huấn luyện đều có người máy luyện tập. Người máy Quân Thanh Dư biết điều khiển chưa được đưa đến, Phó Viễn Xuyên dùng người máy luyện tập, chìa tay về phía Quân Thanh Dư.
Người máy khi chưa khởi động sẽ ở trong tư thế quỳ, không cao lắm, ở trong tầm cao Quân Thanh Dư có thể thoải mái trèo lên, nhưng cậu vẫn nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, mượn lực đi lên.
Phòng điều khiển đơn nhưng lại hai người ngồi nên hiển nhiên hơi chật chội. Quân Thanh Dư ngồi lên chân Phó Viễn Xuyên, hỏi: “Cần em biến về kích cỡ người cá không?”. Cứ thế này hành động có thể sẽ không tiện lắm.
“Không cần đâu”. Phó Viễn Xuyên chỉnh ghế ngả ra sau một chút, dù không gian không lớn lắm, nhưng cũng chưa đến nỗi không duỗi chân ra được.
“Anh thao tác cơ bản một lần, em nhớ kỹ, đợi đến khi người máy được đưa đến thì thử xem sao”.
“Được”. Quân Thanh Dư học điều khiển người máy đều dựa vào ghi hình giảng dạy, nhưng tự mình trải nghiệm ở góc độ người lái thì trên mạng không thể làm được.
“Sau khi liên kết tinh thần lực, dùng tổ hợp BCE để thiết lập điều khiển…”. Giọng Phó Viễn Xuyên rất nhẹ nhưng cũng vô cùng rõ ràng, vừa nói anh sẽ vừa ấn làm mẫu, đợi có phản ứng rồi mới tiếp tục bước sau.
Quân Thanh Dư xem rất chăm chú, sau đó cậu cảm nhận lòng bàn tay ấm lên. Phó Viễn Xuyên giơ tay, tay cả hai cứ thế mà dừng lại phía trên bàn điều khiển, tiếp đó lại ấn xuống nút bấm. Xong xuôi thì người máy cũng dừng lại.
“Đây là toàn bộ những động tác cơ bản, em nhớ được chưa?”.
Quân Thanh Dư chớp mắt, với trí nhớ xuất sắc chỉ cần nhìn là nhớ của cậu thì xem ghi hình hướng dẫn một lần là có thể nhớ được thứ tự. Nhưng mà…
Sự chú ý đều dồn lên người Phó Viễn Xuyên hết rồi.
Thấy cá nhỏ không đáp, Phó Viễn Xuyên nhướn mày.
Quân Thanh Dư cười ngoan hiền, hôn nhẹ lên má anh, “Viễn Xuyên tốt nhất luôn”.
“Luyện tập lại lần nữa chứ?”.
“Được!”.
Ngoại trừ thao tác cơ bản, Phó Viễn Xuyên còn mô phỏng vài động tác khác. Quân Thanh Dư nhớ được đại khái rồi đi xuống tự mình thử trên người máy.
Người máy của cậu ngoại trừ không cần liên kết tinh thần lực ra thì không khác gì những người máy khác. Nhưng xem ra, so với thao tác thực tế thì vẫn có sự khác biệt.
Để an toàn thì Quân Thanh Dư từ từ ấn các nút theo trình tự. Phó Viễn Xuyên điều khiển người máy ở ngay bên cạnh, thi thoảng giơ tay giúp cậu chỉnh lại, nhưng phần nhiều vẫn là bảo vệ, tránh cho người máy ngã xuống lại khiến cá nhỏ bị thương.
Có lẽ do Phó Viễn Xuyên dạy kĩ hơn, lại tập luyện thêm vài lần, Quân Thanh Dư cảm giác đã ổn hơn nhiều, cậu điều khiển người máy quay lại, nói: “Chúng ta đánh nhau một trận đi”.
Người máy thu lại cánh tay đang giơ ra, đáp: “Được”.
Có được lời đáp, Quân Thanh Dư liền điều khiển người máy tiến lên.
Lúc Thi Khải Tân luyện tập xong đi ra, lờ mờ nhìn thấy trong phòng huấn luyện không xa đằng kia có hai người hình như đánh nhau rồi.
Đánh nhau rồi?
Trông giống như hai bên hùng hổ giao đấu không chút nương tay. Nhưng đến khi anh ta nhìn thấy Quân Thanh Dư điều khiển người máy tung ra đòn tấn công, từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, thực ra tốc độ rất chậm, động tác cũng không hẳn lưu loát, so với lúc Quân Thanh Dư tự mình ra tay thì khác một trời một vực.
Lúc trước bệ hạ làm gì cơ? Xuất thân nguyên soái, tấn công với tốc độ này chẳng phải loáng cái là tránh được sao.
Nhưng ngay giây sau, người máy của Quân Thanh Dư chuẩn xác mà đánh trúng người máy của Phó Viễn Xuyên.
Thi Khải Tân: “???”. Đây là cái động tác né tránh với tốc độ âm 2.5 lần gì vậy.
Quân Thanh Dư cũng không ngờ bản thân có thể đánh trúng, dù cậu đã thu bớt lực lại rồi.
Người máy hợp lực với sức mạnh của cậu sẽ mở rộng hơn rất nhiều. Cậu không rõ sức lực của người cá nhiều đến đâu, vậy nên lúc điều khiển người máy giao đấu với Phó Viễn Xuyên tất nhiên sẽ ra tay nhẹ nhàng, tốc độ cũng chậm lại. Đổi thành người khác thì chưa chắc đâu.
Thao tác thế này cũng có thể đánh trúng Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư hai mắt cong cong, hiển nhiên là do Phó Viễn Xuyên nhường rồi.
Tiếp đấy cậu nhìn thấy người máy của Phó Viễn Xuyên từ từ lùi lại mấy bước giống như bị đánh lùi lại vậy. Sau khi dừng lại, có lẽ thấy chưa đủ, người máy còn giơ tay ôm lấy ngực.
Ừ, bị thương nặng.
Người máy của Quân Thanh Dư khó khăn bước lên, đứng trước người máy của Phó Viễn Xuyên. Sau đó cậu mở cửa phòng điều khiển, nhảy ra ngoài.
Quân Thanh Dư được người máy màu đen vững vàng đỡ lấy, đưa vào phòng điều khiển của Phó Viễn Xuyên. Cậu bật cười nhào vào lòng anh, “Nào, để em xem bị thương ở đâu nào”.