Bài viết này nhận phản ứng trái chiều có lẽ cũng đi ngược lại với dự liệu của phía trung tâm chăm sóc người cá. Bọn họ không giống như người lãnh đạo Đế Quốc có thể dùng cách xóa bình luận để vờ như không có chuyện gì, chỉ có thể bị nắm đầu mà chửi như thế này.
Quân Thanh Dư nhấn vào đường liên kết xem thử. Phải đăng kí tài khoản, điền thông tin cá nhân, thời gian hẹn gặp,… Một đống mục, nếu điền từng cái thì cả tiếng cũng chẳng xong được. Đã thế lúc sau còn phải chọn một nhóm trong số những người đăng kí để được gửi người cá đến chữa trị.
Quân Thanh Dư: “…”.
Lúc trước lề mề kéo dài thời gian thì thôi đi, tin tức nổ ra thế rồi mà vẫn còn ở đây làm ba cái trò vô dụng này. So ra thì cửa hàng đồ ngọt hành động nhanh hơn không chỉ một chút thôi đâu.
Bảo sao bài viết này bị ăn chửi, lề mề lại còn nhiễu sự, chưa kể chuyện người cá có vấn đề hay không vẫn còn là một nghi ngờ. Đương nhiên sẽ có người suy xét, nếu bọn họ đi nhận người cá thật thì có phải cũng trở thành một mắt xích trong thực nghiệm hay không.
Cứ thế, những người muốn chửi bới lại càng nhiều lên. Lúc này rồi mà trung tâm chăm sóc người cá còn làm cao nữa.
Quân Thanh Dư thoát khỏi mục tìm kiếm nổi bật, cậu đăng bài viết đã soạn xong từ sáng rồi đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc Phó Viễn Xuyên họp xong về phòng, vừa đi vào thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm. Anh nhìn giờ, hơi suy nghĩ rồi cầm theo khăn tắm đi vào.
Cửa phòng tắm không khóa, Phó Viễn Xuyên đi vào thì tiện tay khóa cửa lại.
Thời gian cửa hàng đồ ngọt mở cửa đổi sang buổi chiều, nhưng lượng người bên ngoài thì vẫn đông như cũ. Có lẽ mọi người đều vội vàng đến vì năm mươi suất nọ, nào ngờ sau khi xếp hàng lại có nhiều người như thế. Cuối cùng chỉ có năm mươi người đầu tiên tiếp tục xếp hàng, những người khác thì bỏ đi tham quan khu tham quan bên cạnh.
Người đầu tiên đi vào lúc cửa hàng mở cửa chính là chàng trai đầu tiên đi vào của hôm qua. “Xin chào! Tôi lại đến rồi đây, hi hi…”.
Chàng trai lần này đến cửa hàng đồ ngọt không hề ngần ngại mà chỉ vào thực đơn, nói: “Cho tôi ba món này với một cốc nước ép”.
Quy định là một người chỉ được gọi ba món ăn với một loại đồ uống. Hôm qua lúc anh ta đọc được thông báo đã ôm vòng tay thông minh xem thực đơn rất lâu mới chọn được món mình sẽ ăn. Tất cả đều là những món hôm qua anh ta chưa ăn, các món còn lại chưa ăn được thì hôm sau đến xếp hàng tiếp.
“Anh ăn hết được không?”. Quân Thanh Dư nhìn lướt qua những món anh chàng vừa gọi, đây đều là những món khối lượng khá nhiều, mà chàng trai thì chỉ đi một mình.
Chàng trai vội đáp: “Tôi ăn hết được, dạ dày tôi to lắm, hai người yên tâm tôi không bỏ phí đâu”. Ai bỏ phí sẽ bị liệt ngay vào danh sách đen. Lại nói, giá mua rau quả không hề rẻ, ăn được thì tốt, nhưng mua rồi bỏ phí thì có mà bị điên.
Quân Thanh Dư nghe vậy thì giúp anh ta nhập đơn, tiện tay đưa luôn thẻ số.
Lượng đồ mọi người gọi ngày thứ hai này nhiều hơn hôm trước, phần lớn không phải đến góp vui mà là đến ăn đồ như bình thường. Cũng may trước đó đã ấn định số lượng, nếu không e là mọi người sẽ không chỉ gọi mỗi ba món ăn thôi đâu.
Sau khi trong cửa hàng đã ngồi kín chỗ, người xếp hàng bên ngoài sẽ không đi vào nữa. Trong lúc nghỉ tay, Quân Thanh Dư có hơi tò mò, bọn họ mở cửa hàng mà không có ai đến gây sự sao? Hẳn là không có chuyện để yên cho bọn họ mở cửa hàng mới phải chứ, gài mấy kẻ thu thập thông tin khu vực xung quanh rồi không làm gì nữa?
Sau khi bàn chuyện hợp tác thì thế lực của các bên đều yên lặng hẳn đi, nhưng người lãnh đạo Đế Quốc chắc chắn không thể có chuyện ngồi im được. Quân Thanh Dư còn tưởng mình sẽ gặp phải kẻ cố tình đến gây sự chứ, vậy mà lại chẳng có gì hết.
Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ có hơi yên tĩnh, không nhịn được mà hỏi: “Em sao vậy?”.
Quân Thanh Dư suy tư mà nói: “Anh có thấy là mình có hơi thuận lợi quá rồi không. Tất cả mọi chuyện đều theo như sắp đặt, không hề bị chen ngang”. Trong thời điểm mấu chốt của cuộc tranh chấp, tất cả đều bình thường mới có vẻ không bình thường. Đến cả một tên ất ơ gây sự cũng không có?
Phó Viễn Xuyên bật màn chắn lẫn cách âm, anh cúi đầu làm đá xay cho Quân Thanh Dư, rất bình thản mà nói: “Nếu em thấy chán thì có thể bảo Thi Khải Tân thả mấy tên ra”.
Quân Thanh Dư: “…?”.
“Có mấy người không được cho vào”. Vì là mở cửa hàng ở ngoài, Phó Viễn Xuyên không muốn có người xuất hiện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cá nhỏ nên phương diện quản lí anh làm cực kì chặt. Những người có vấn đề, có thể có vấn đề, nghi ngờ có vấn đề đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, nếu có thể không thả thì sẽ không thả.
Quân Thanh Dư chỉ sợ hiện giờ chưa ai đến gây sự là do có người đang ủ mưu chuyện lớn hơn nữa, biết được là Thi Khải Tân lo liệu bên ngoài thì cậu liền lắc đầu, “Vẫn không nên thả ra thì hơn”. Yên bình cũng tốt, cũng không cần ứng phó với những vị khách khó chiều.
Phó Viễn Xuyên lại không hề để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này. Anh làm đá xay vị mới đưa cho Quân Thanh Dư, “Lát nữa đóng cửa hàng rồi chúng ta ra ngoài đi dạo chút chứ”.
“Ở đây sao?”, Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, hình như ở đây chẳng có chỗ nào đáng để đi.
“Ừm”. Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Khu tham quan bên cạnh mở lại rồi, hình như là vườn bách thảo”.
“Mở rồi sao? Chẳng phải đóng cửa rồi à?”. Quân Thanh Dư nhớ là hôm qua lúc đến thì khu tham quan gần đó vẫn còn khóa cổng, nhanh nhảu mở lại rồi sao?
Phó Viễn Xuyên lúc đến đã để ý thấy, “Có lẽ là nhìn trúng lượng người đến bên này nên đã sửa chữa ngay trong đêm. Buổi sáng còn chuyển cây cảnh đến đó nữa”.
Những cái khác không nói, tốc độ nắm bắt độ nổi cũng khá nhanh đấy. Kiểu khu tham quan nhân tạo thế này thường tiêu tốn không ít, bỏ hoang lâu như vậy, không có thu nhập cũng ngang với việc thâm hụt liên tục. Giờ khó lắm mới có chút khách, chắc chắn sẽ nhân đó mà trở mình.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, đóng cửa rồi cũng không có gì làm, bèn đáp: “Vậy chúng ta đi xem thế nào đi”.
“Được”.
Lúc bàn khách cuối cùng rời đi, Quân Thanh Dư nhìn giờ, hiệu quả làm việc của hôm nay cao hơn hôm qua rất nhiều, nhưng vì ra ngoài muộn, đúng lúc được nhìn thấy ráng chiều phía cuối bầu trời. Ánh cam đỏ chiếu sáng nửa bầu trời, không quá giống trước đây cậu nhìn thấy, mà giống như một phần mây đang cháy vậy.
Lúc này mọi người đã đi gần hết, lác đác vài người để ý thấy Quân Thanh Dư từ trong cửa hàng đồ ngọt đi ra, định đến hỏi vài chuyện về cửa hàng đồ ngọt. Nhưng sau khi nhìn thấy Phó Viễn Xuyên ngay bên cạnh thì lập tức đứng khựng lại, không dám bước đến nữa.
Nhìn sắc trời dần chuyển tối, Phó Viễn Xuyên nắm chặt lấy tay cá nhỏ, nói: “Sắp năm mới rồi”.
Theo lịch hành tinh, năm mới đều vào khoảng cuối tháng mười hai. Phó Viễn Xuyên trước giờ luôn đón năm mới trên chiến trường, sau khi bị thương thì sống một thân một mình, sống chết không rõ nên cũng chẳng bận tâm đến việc đón Tết nữa. Nhưng giờ anh lại rất mong chờ ngày lễ này.
Quân Thanh Dư chẳng có khái niệm gì về Tết, nhưng hiếm khi thấy Phó Viễn Xuyên lộ ra vẻ mặt này, cậu không nhịn được mà hỏi: “Anh rất mong chờ Tết đến à?”.
“Không”. Ngược lại, kí ức về Tết trong anh đều rất ảm đạm, nhưng lần này không còn giống như trước nữa.
Phó Viễn Xuyên khẽ nói: “Tôi mong chờ được cùng em đón Tết”. Cùng nhau trải qua năm mới đầu tiên hai ta bên nhau.