Cố Mạc Chi cảm thấy có gì đó không đúng, cô văng cánh tay đang ôm mình, bật dậy:
“Không phải… Ba! Người làm gì vậy??”
Ba Cố liếc Cố Mạc Chi, để cho cô một ánh nhìn khinh bỉ.
“Còn không phải do con sao? Ngày ngày đem nam nhân về nhà, cũng không chịu tìm cho Chấn Chấn một người cha. Con nhìn con xem, đã hai mươi tư tuổi rồi, không những sinh con mà còn làm lỡ ba người con trai, con nói xem có coi được không hả?”
Mẹ Cố cùng Cố Lạc Chấn gật gật đầu, hết sức đồng tình với việc làm của Cố Lạc Chấn.
“Ba đã cho mời ba người tới làm xét nghiệm, ai là cha của Chấn Chấn, chúng ta liền biết rõ.”
Cố Mạc Chi giận dỗi chạy ra ngoài, không ngoái đầu lại.
“Ba thật là!”
Bạch Lăng Đằng muốn đuổi theo nhưng bị ba Cố ngăn lại, ông uống một ngụm trà, từ tốn nói:
“Cậu không cần để ý. Có tôi ở đây, con bé không chạy được đi đâu.”
Bạch Lăng Đằng cúi thấp đầu, hắn đối với ba mẹ Cố ba năm nay rất có tình nghĩa, thường xuyên lui tới nơi này.
“Chuyện năm đó là chúng cháu có lỗi, mong bác tha thứ cho ạ…”
Mẹ Cố vẫy vẫy tay:
“Không sao, việc đã qua rồi, chúng ta không thể mãi nhìn về quá khứ được.”
Một lát sau, Dung Khiêm cùng Dung Giai đã đến, bác sĩ ngay lập tức làm xét nghiệm. Mấy người đều rất hồi hộp ngồi chờ.
“Thật ra chúng cháu không quan tâm Chấm Chấn là con của ai… Chỉ cần là của tiểu Chi, chúng cháu đều coi như con ruột mà đối xử tốt với thằng bé…”. Dung Giai nói, lòng khẽ run.
“Ta biết, nhưng cứ sinh không phải là cách. Ta biết tấm lòng và tình cảm các cậu dành cho tiểu Chi, ta cũng có ý định giao con bé cho các cậu chăm sóc, nhưng nếu sau này sinh tiếp, nếu không biết con ai, làm sao biết được để làm người nối dõi?”
Ba Cố nói, vẻ mặt nghiêm túc. Ông biết ba người này đối với con gái ông rất yêu thương. Chỉ là họ đều là con nhà danh giá trong ngũ đại gia tộc, đều cần người nối dõi tông đường. Họ sau này đều làm chủ cả một gia tộc khổng lồ, nếu không có con, quả thực làm trò cười cho thiên hạ. Những điều này ông đều đã trao đổi qua với Dung gia, Bạch gia hai nhà trước ngày Cố Mạc Chi về nước, đều đã thống nhất với nhau. Chỉ là Cố Mạc Chi có đồng ý không, đó mới chính là vấn đề quan trọng.
“Vâng, chúng cháu hiểu rồi ạ.”
Không lâu sau, kết quả đã có. Cố Lạc Chấn là con của Dung Khiêm, tỉ lệ huyết thống 99,99%. Đây cũng là điều khiến Dung Khiêm đối với hai người còn lại rất huênh hoang.
“Nào, Chấn Chấn, mau gọi ba đi con”. Mẹ Cố cười híp mắt nhìn Lạc Chấn.
Cậu bé hướng về phía Dung Khiêm gọi hai tiếng “Baba” ngọt ngào. Dung Khiêm đỏ mặt nhìn cậu bé, dang hai tay đón:
“Ừm. Tới baba ôm!”
Lạc Chấn lao vào vòng tay của Dung Khiêm, cọ cọ má vào hắn, miệng gọi baba liên hồi.
Dung Giai cùng Bạch Lăng Đằng không hài lòng, ghen tị nhìn. Rõ ràng hai người bọn hắn cũng góp không ít, tại sao lại là của Dung Khiêm?
“Không được! Ta cũng là ba của con, mau gọi ba!”. Bạch Lăng Đằng cọ cọ má Lạc Chấn, nói.
Dung Giai không kém, hắn chen chân vào mấy người:
“Không! Ta cũng là ba của con, gọi ba!”
Trước mắt tranh con là vậy, nhưng hai ông bà Cố chỉ thở dài. Ông hiểu rõ người trẻ nhất, hiếu thắng. Sau này có khi coi Lạc Chấn là tình địch, ngày ngày hắt hủi không bằng. Vậy nên vẫn là để nhà họ Cố nuôi dưỡng Chấn Chấn thì vẫn hơn…