Diệp Phàm xán lạn cười nói: “Ta bồi lão bà đi nhậm chức.”
Phổ Hiền hòa thượng nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Bạch Vân Hi, cười cười: “Hiền phu thê, quả nhiên tình cảm thâm hậu.”
Diệp Phàm liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tình cảm của chúng ta rất tốt.”
Phổ Hiền hòa thượng nhìn bộ dáng đắc ý của Diệp Phàm, sắc mặt không khỏi cổ quái.
Bạch Vân Hi nhận thấy sắc mặt của Thẩm Nhàn không tốt lắm, cũng không quá để ý.
Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Diệp Cẩm Văn đã cho Bạch Vân Hi một mũi tiêm dự phòng, nói Diệp Khải Hiền thích đi khắp nơi khiêu chiến, Giang Hàm Châu cũng thế, rất nhiều người ở tu chân giới từng bị người của Bích Vân Tông bọn họ đánh, thanh danh của Bích Vân Tông ở tu chân giới không được tốt lắm, ra ngoài nếu có gặp người không thích Bích Vân Tông bọn họ là chuyện rất bình thường.
Diệp Phàm lên phi thuyền, đi theo đám người Phổ Hiền hòa thượng tới Thanh Tiêu Thành.
……
Phổ Hiền hòa thượng ngồi trong khoang thuyền niệm kinh văn.
Một tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh gõ mõ, “Sư tổ, Bạch Vân Hi cùng Diệp đan sư muốn hỗ trợ chúng ta bảo hộ Thanh Tiêu Thành sao?”
Phổ Hiền gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Cả nhà Diệp gia đều ra ngoài hành động a!” Tiểu hòa thượng gõ mõ nói.
Phổ Hiền thầm nghĩ: Người Diệp gia nổi tiếng hiếu chiến, ở thời kỳ bình thường, tự nhiên sẽ làm vài người căm thù đến tận xương tủy, nhưng ở thời điểm này, đương nhiên là đánh càng nhiều càng tốt, liên minh bên kia đánh giá Diệp Khải Hiền rất cao, nhưng cũng khó trách, Diệp Khải Hiền quả thực như một chiến sĩ thi đua, nơi nào nguy hiểm chạy nơi đó, chạy đến nơi liền giết hải thú rơi rớt tan tác.
Giữa các hải thú cao giai cũng lan truyền tin tức, hiện tại rất nhiều hải thú vừa nhìn thấy Diệp Khải Hiền liền chạy.
“Diệp đan sư thật tốt, thân là đan sư lại nơi nào nguy hiểm chạy nơi đó, sư phụ, Diệp đan sư tâm tồn nhân thiện, rất có tuệ căn, nói không chừng là có duyên với Phật môn chúng ta! Sao sư tổ không thử độ Diệp đan sư gia nhập vào Phật môn?” Tiểu hòa thượng nói.
Phổ Hiền hòa thượng nhìn tiểu hòa thượng, không khỏi dở khóc dở cười, độ Diệp Phàm vào Phật môn? Bích Vân Tông phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn, huống chi, người xuất gia chú ý thanh tâm quả dục, nhìn bộ dáng ân cần của Diệp Phàm với Bạch Vân Hi liền biết, hắn cơ bản là vô duyên với Phật!
“Thẩm thí chủ tựa hồ rất có khúc mắc với Bạch thí chủ!” Tiểu hòa thượng nói.
Phổ Hiền nhìn tiểu hòa thượng, hơi vui mừng nghĩ, đồ tôn này của hắn cuối cùng cũng có chút nhãn lực, vẫn có thể nhìn ra được Thẩm Nhàn có thành kiến với Bạch Vân Hi.
Phổ Hiền cau mày, thầm nghĩ: Thẩm Nhàn khá là xa cách với Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, ngược lại là Diệp Phàm, rất rộng rãi, thoạt nhìn không giống như đang giả bộ.
……
“A!” Bên trong khoang thuyền, Diệp Phàm đang gặm linh quả, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Làm sao vậy?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ta vừa nhớ ra.”
Bạch Vân Hi: “Nhớ ra, nhớ ra cái gì?”
“Ta biết nữ nhân kia là ai rồi, ta đã nói mà, sao lại quen mắt như vậy, thì ra là nàng!” Diệp Phàm nói.
“Người nào?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Tinh Hà Kiếm Phái Thẩm Nhàn.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi hơi sửng sốt một chút: “Thì ra là thế.”
Hắn đã nói mà, thái độ của nữ nhân kia với hắn rất xa cách, trước kia Bạch Vân Hi chưa từng gặp Thẩm Nhàn, nhưng lại từng nghe nói đến nàng, nàng là người của Tinh Hà Kiếm Phái, cũng là sư phụ của Giang Lăng Tuyết.
“Sao hiện tại ngươi mới nhớ tới?” Bạch Vân Hi không vui nói.
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Nàng còn tưởng rằng nữ nhân kia từng bị Diệp Khải Hiền đánh cơ chứ, hắn còn đang kỳ quái, vì Diệp Khải Hiền thiên chọn nam kiếm tu khiêu chiến hơn, nếu thật sự không tìm được đối thủ mới có thể tìm nữ, thì ra lại là sư phụ vị hôn thê trước của Diệp Phàm.
“Bộ dáng của nàng không đặc biệt đẹp đẽ, nếu nàng có thể đẹp bằng một nửa ngươi, vậy ta khẳng định có thể nhớ rõ, một gương mặt đại chúng!” Diệp Phàm rầu rĩ nói.
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm cái tên ngốc mặt manh này!
……
Bạch Vân Hi vừa tới Thanh Tiêu Thành liền đi dò xét tường thành.
Tường thành Thanh Tiêu Thành dùng gạch đá xanh ngọc đặc chế làm thành, gạch đá xanh ngọc khá giống lưu li, tường thành chạy dài vạn dặm nhìn qua trong suốt rất đẹp mắt, nhưng tường thành này không chỉ đẹp, lực phòng ngự cũng không tệ.
Diệp Phàm ngồi trên tường thành, lười biếng lắc lắc chân, nhìn đại trận phòng hộ xa xa chỉ điểm giang sơn, Bạch Vân Hi bay tới bên người Diệp Phàm, nghe Diệp Phàm châm biếm đại trận thành không đáng một đồng.
“Người ngồi trên tường thành đó là Diệp đan sư sao?” Một nữ tu tử y nhỏ giọng hỏi.
“Hình như vậy.” Nữ tu lam y nói.
“Diệp đan sư cũng thật tùy tính!”
Sắc mặt nữ tu lam y không khỏi cổ quái, phàm là đại nhân vật phần lớn đều rất có phong phạm cao nhân, người tùy tiện ngồi trên tường thành giống như Diệp Phàm nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Lúc trước ngươi từng thấy thú triều?
Diệp Phàm gật đầu: “Ừm, các loại hải thú chen chúc lại với nhau, lung tung rối loạn, mùi hôi xông tận trời.”
Bạch Vân Hi: “……”
Thẩm Nhàn nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đứng trên tường thành trò truyện vui vẻ, sắc mặt phức tạp.
Diệp Phàm thiên tư tung hoành, Bạch Vân Hi tuyệt đại phong hoa, hai người ở bên nhau cực kỳ đăng đối.
“Thẩm đạo hữu ra ngoài tuần tra sao?” Phổ Hiền hòa thượng hỏi.
Thẩm Nhàn gật đầu: “Đúng vậy.”
……
Linh khí trong thiên địa đột nhiên dao động, Phổ Hiền hòa thượng cùng Thẩm Nhàn đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Thú triều tới.”
Phổ Hiền nhìn đàn thú triều ồ ạt xông tới, cau mày nói: “Tháng trước thú triều mới vừa xuất hiện, sao lại trở lại nhanh như vậy?”
“Phỏng chừng là mấy đầu Thôn Thiên Xà kia không cam lòng, cho nên kêu gọi hải thú tới công thành.” Thẩm Nhàn nói.
Bạch Vân Hi nhàn nhạt đứng bên cạnh, không có tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Tới rồi.” Một lượng lớn hải thú xông về phía tường thành.
Bạch Vân Hi lập tức thể hội được cái gì gọi là lung tung rối loạn, mùi hôi xông tận trời mà Diệp Phàm nói.
“Bạch đạo hữu, làm phiền trấn thủ cửa đông.” Phổ Hiền hòa thượng lập tức nói.
Bạch Vân Hi gật đầu, dứt khoát đáp ứng “Được.”
Phổ Hiền hòa thượng tu vi cao nhất, việc nhân đức không nhường ai trấn thủ cửa giữa, đây cũng là nơi bị hải thủ tập kích kịch liệt nhất, Thẩm Nhàn đi thủ cửa tây.
Một lượng lớn hải thú mãnh liệt xông đến.
Mấy tu sĩ Kim Đan bị phân phối tới cửa đông không khỏi tò mò nhìn về phía Bạch Vân Hi.
Rất nhiều tu sĩ mới thăng cấp Nguyên Anh chưa kịp tế luyện pháp khí, thực lực sẽ yếu hơn không ít, mấy tu sĩ Kim Đan không khỏi lo lắng Bạch Vân Hi lòng có dư mà lực không đủ, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Phàm ở bên cạnh, tức khắc nhẹ nhõm hơn không ít.
Nhìn hải thú xông tới hết đợt này tới đợt khác, Bạch Vân Hi không chút hoang mang lấy Dung Thiên Kính ra.
Dung Thiên Kính phát ra một đạo ánh sáng đánh về phía hải thú, hải thú khu vực đó lập tức ngã đổ một tảng lớn.
Bạch Vân Hi rút ra một phần linh lực bên trong Đa Bảo Vòng, lại phát động Dung Thiên Kính, hải thú bên dưới tức khắc rối loạn lên.
Dung Thiên Kính của Dung Thiên Cung đại danh đỉnh đỉnh, mọi người nhìn thấy Dung Thiên Kính phát uy, không khỏi tấm tắc bảo lạ.