Bà nghẹn khuất mà nghĩ, thiếu gia là có ý tứ gì, sao lại đưa một người như vậy tới, không phải là đang muốn chọc tức Giang gia chứ?
Nếu đã phái nô tài tới, sao lại đưa một tên nô tài như vậy tới đây, đây là đang kết thù đi.
Nhưng Giang gia cũng không thể không chịu đựng Đồng Kiều, bởi vì sợ vì Đồng Kiều mà quan hệ với thiếu gia sẽ xấu đi.
Thật là……
Đồng Kiều run lên vì đau, lại không thể không đối phó với lão thái bà đáng ghét này, nhưng hắn cũng không thể nói là hắn đi gây phiền toái cho Nhị Nha.
Lại còn bị Nhị Nha đánh thành bộ dạng chật vật như vậy, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Lão phu nhân, là lỗi của ta, ta bị ngã xuống mương, cả ngực và lưng đều bị thương rồi.”
Mẹ nó!
Lại gây chuyện!
Có phải lại muốn an dưỡng mà tìm lý do để lười biếng hay không!
Lão Tiền thị cũng không cảm thấy đau lòng cho Đồng Kiều, ngược lại còn cảm thấy phiền chán.
Rõ ràng là một cái nô tài, lại còn muốn Giang gia phải hầu hạ hắn.
“Ồ…” Lão Tiền thị kéo dài giọng, tràn ngập châm chọc nói: “Có phải lại muốn an dưỡng không.”
Đồng Kiều hít một hơi thật sâu, đau đớn đến mức trước mặt nổi đầy những ngôi sao màu vàng, nghe thấy lời của lão Tiền thị, trong lòng hắn dâng lên một tia oán hận đen tối, đối với Giang gia lẫn đại phòng Giang gia đều tràn ngập oán hận nồng đậm.
Nhưng bây giờ cơ thể hắn rất khó chịu, cần phải dựa vào Giang gia, vì vậy hắn bình tĩnh nói: “Đúng vậy, lão phu nhân, quả thực là cần phải an dưỡng.”
Lão Tiền thị tức không chịu nổi mà quay đầu đi tìm nữ nhi phàn nàn, Giang Nhạc An chỉ nói: “Không sao, sẽ xử lý được.”
Đồng Kiều tới náo loạn Giang gia, trở thành nguồn cơn náo loạn mới của Giang gia.
Lúc trước đến cả đại phòng còn phải tách ra, càng đừng nói tới một Đồng Kiều không có chút quan hệ huyết thống nào với Giang gia.
Chính là tới bây giờ, vẫn còn chưa có hồi âm từ Tiêu Cảnh Dương, cho nên vẫn chưa thể xác định được Đồng Kiều có thật là được Tiêu Cảnh Dương phái tới hay không.
Nàng tự cảm thấy quan hệ giữa nàng và Tiêu Cảnh Dương luôn rất hòa thuận, nhưng vì sao Tiêu Cảnh Dương lại đưa một tên nô tài như thế này tới đây?
Hoặc là, Tiêu Cảnh Dương vẫn không biết đây là một tên điêu nô.
Nhưng trong khoảng thời gian quan sát này, Giang Nhạc An đã nhận thấy được Đồng Kiều này căn bản là chướng mắt Giang gia, mỗi lần nhìn Giang gia đều là dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn.
Lại mang theo một cổ kiêu ngạo, một người mang nô tịch, cũng không biết dựa vào cái gì mà kiêu ngạo.
Bây giờ không phải còn phải ngốc ở Giang gia sao.
Đại ca là người thân của nàng, nàng còn có thể thỏa hiệp một chút, nhưng Đồng Kiều này tính là thứ gì.
Giang Nhạc An an ủi mẫu thân: “Con đã viết thư cho tiểu ca ca, mấy ngày nữa học viện sẽ được nghỉ phép, chờ tiểu ca ca về sẽ xử lý Đồng Kiều.”
Lão Tiền thị nghe vậy thở phào nhẹ nhõm hơi, “Thật sự đuổi đi rồi, thiếu gia sẽ không nổi giận với chúng ta chứ?”
Giang Nhạc An bĩu môi: “Con sẽ viết thư giải thích với hắn, hắn sẽ không vì người như vậy mà tức giận chúng ta đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Mặt lão Tiền thị giãn ra, khoảng thời gian này bà đã chịu đủ rồi.
Vốn tưởng rằng trong nhà có thêm một người, liền có thêm một sức lao động.
Kết quả, hắn không những không làm xong việc mà còn lãng phí thêm thức ăn, lại khiến người trong nhà phải làm việc nhiều hơn.
Còn phải giặt quần áo của hắn, đều rất bẩn.
Đồng Kiều đau đến mức ngủ không ngon, ngày hôm sau thân thể càng đau hơn, vén quần áo lên, ngực đã tím lại, còn sưng lên, vừa chạm vào đã cảm thấy đau.
Con mẹ nó!
Hắn nhất định phải giết cái nha đầu chết tiệt kia, giống như trong mơ đã giết được cô một lần, cũng liền có thể giết được lần thứ hai.
Đã đau thành như vậy, Đồng Kiều tự nhiên là không thể làm việc, hơn nữa để chứng minh với người Giang gia, hắn còn vén quần áo lên, để lộ vết sưng tím trên ngực.
Chứng minh bản thân bị thương rất nghiêm trọng.
Đều đã như vậy, người Giang gia còn có thể nói được cái gì, sắc mặt lão Tiền thị trầm xuống, cũng không nói gì.
Vì thế Đồng Kiều lại yên tâm mà dưỡng thương, chỉ là dưỡng chưa được mấy ngày, Giang Ngọc Trạch đã trở về.
Người đọc sách của Giang gia là Giang Ngọc Trạch đã trở lại, Đồng Kiều liền theo bản năng mà tránh né Giang Ngọc Trạch, dù sao cũng là người đọc sách, hắn sợ người đọc sách có thể nhìn ra được cái gì đó.
Thời điểm ăn cơm, Giang Ngọc Trạch đánh giá Đồng Kiều, Đồng Kiều ngồi xổm ở cửa cúi đầu ăn cơm nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, điều này khiến Đồng Kiều cảm thấy bất an.
Không phải là hắn đã nhìn ra cái gì rồi chứ?
Nhưng kinh thành cách nơi này rất xa, chẳng lẽ còn có thể đến kinh thành tìm được Vương phủ.