Về phần Giang Lương Tài, người nhà đã đều nhất trí, cũng không tới phiên Giang Lương Tài phản đối, vì muốn dựa vào người nhà mà sống, cho nên Giang Lương Tài cũng mất đi quyền tự chủ.
Cho dù đó là nữ nhi của hắn, nhưng nữ nhi đã đi theo phu quân rồi, một vị nhạc phụ chân đất như hắn, có thể chỉ chỉ trỏ trỏ vị hiền tế làm quan kia sao?
Đừng nói là chỉ chỉ trỏ trỏ, cho dù là giơ một đầu ngón tay lên thôi cũng đã như bị kim đâm.
Mà đại tỷ cũng gả cho một người nhà nông, ốc cũng không mang nổi mình ốc, cũng không thể chiếu cố được muội muội, cho dù muốn giúp, cũng không có năng lực.
Tâm nguyện của Nhị Nha chính là không gả cho tên giáo úy kia, nàng không muốn người nhà sắp đặt hôn sự cho mình, cho dù nàng nháo lên, thì vẫn là do nàng không hiểu chuyện.
Cái loại cảm giác tứ cố vô thân này, sự tuyệt vọng như nước biển ngập qua đỉnh đầu thật khiến người ta rùng mình.
Giống như tất cả mọi người đều đang vui vẻ, khiến Nhị Nha cảm thấy có phải là mình quá rắc rối, quá náo loạn, quá không biết hưởng phúc hay không.
Phải đến khi bị tên giáo úy kia giết chết, giây phút đó Nhị Nha mới phát tiết ra một cỗ oán khí, nàng nghĩ, cho dù mọi người đều nói là nàng sai, thì nàng vẫn muốn thay đổi.
Nàng không muốn chết như thế này.
Thời điểm Nam Chi nhìn Tiêu Cảnh Dương, trong lòng dâng lên một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được, Nam Chi nắm chặt tay nhỏ khống chế cảm xúc của mình lại, “Nhị Nha tỷ tỷ, đừng lo lắng, đừng lo lắng.”
Nam Chi nghiêng đầu, nhìn Tiêu Cảnh Dương hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Tiêu Cảnh Dương chỉ vào Giang Thiệu Hưng, “Tại sao ngươi lại đánh ca ca của ngươi?”
Nam Chi không trả lời câu hỏi của Tiêu Cảnh Dương, ngược lại hỏi, “Ngươi muốn giúp ca ca sao, giúp ca ca đánh ta?”
“Nhị Nha, không được nói như vậy.” Giọng nói của lão Tiền thị trở nên bén nhọn, “Mau xin lỗi thiếu gia.”
Tiêu Cảnh Dương bị giọng nói của lão Tiền thị làm cho giật mình, hét lớn như vậy làm gì, có thể nghe thấy mà.
Giang Nhạc An nói: “Chỉ là chút mâu thuẫn trẻ con, thiếu gia, ngươi thật sự muốn biết sao?”
Tiêu Cảnh Dương bị Giang Nhạc An dùng ánh mắt trêu chọc mà nhìn mình, có chút không được tự nhiên mà rời tầm mắt, cũng không còn tâm tư hỏi đến mâu thuẫn của mấy đứa trẻ nữa.
Tiêu Cảnh Dương nói với Nam Chi: “Ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Giang Thiệu Hưng là ca ca của ngươi, ngươi lại không có nửa điểm bận tâm đến tình cảm huynh muội nào, xuống tay thật sự tàn nhẫn.”
Khuôn mặt kia, chính là đã hoàn toàn biến dạng.
Giang Thiệu Hưng cảm động mà nhìn Tiêu Cảnh Dương, tuy rằng đây là một thiếu gia nhà quyền quý, nhưng lại vô cùng nghĩa khí mà giúp hắn.
Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt!
Lần sau sẽ dẫn hắn đi đào trứng chim.
Nam Chi kiềm chế nỗi sợ hãi cùng chán ghét trong lòng xuống, có một loại xúc động khiến cô không thể chịu đựng được, nhất là khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương đứng cạnh Giang Nhạc An.
Xứng đôi như thế, khiến thân thể Nam Chi không nhịn được mà run rẩy.
Cảm xúc đặc biệt mạnh mẽ, ước chừng là vì nghe ra được trong giọng nói của Tiêu Cảnh Dương có ý trách móc, đã bật mở mấy chốt cảm xúc trong cơ thể cô.
Lúc Nhị Nha đi cầu xin tiểu cô cô, tiểu cô cô cũng đứng cạnh Tiêu Cảnh Dương, thật là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Tiểu cô cô nói, Nhị Nha, cuộc sống giống như làm ăn, tính tình Đồng giáo úy không tốt thì ngươi cứ thuận theo hắn, hơn nữa, ngươi cứ cứng rắn chống đối hắn như vậy, lại càng bất lợi cho ngươi hơn.
Ta sẽ nói chuyện với giáo úy kia, nói hắn không được đánh ngươi nữa, ngươi về đi.
Nhị Nha, không phải là ta không giúp ngươi, mà là hoàn cảnh của ngươi…
Tiêu Cảnh Dương đứng bên cạnh, cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện của phu thê nhà khác, nói với Giang Nhạc An hai câu liền rời đi rồi, để lại Giang Nhạc An cùng Nhị Nha đứng đó.
Đã không còn trượng phu đứng bên cạnh, Giang Nhạc An cũng nói thẳng luôn, Nhị Nha, nếu ngươi hòa li thì phải nghĩ rằng, với điều kiện của ngươi, cho dù muốn tái giá cũng sẽ không tìm được nam nhân nào có điều kiện tốt hơn Đồng giáo úy đâu.
“Luận dung mạo, ở đất kinh thành này, dung mạo của ngươi quả thực là không xuất chúng, luận tài hoa, tuy rằng nói nữ tử không tài mới là có đức, nhưng ngươi cũng không biết được mấy chữ, muốn làm chính thê, quản lý nội trợ cũng không thể.”
“Làm tiểu thiếp, ngươi lại không đủ đẹp.”
“Nhị Nha, Đồng giáo úy đối với ngươi mà nói, là tốt nhất, Nhị Nha, ta thật lòng thật dạ nói những lời này với ngươi, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại đi, sau khi ngươi hòa li rồi, liệu có thể sống tốt hơn bây giờ không?”
“Tiểu cô cô.” Nhị Nha tuyệt vọng, người có quyền thế nhất là tiểu cô cô cũng không thể giúp nàng, không có một người nào có thể giúp nàng, không có lấy một người.