Hiện tại đầu Huệ Đế cũng không còn đau như vậy nữa, cũng không còn cảm giác nôn nóng, đã có thể bình tĩnh lại, ngược lại càng làm cho một số người có động cơ thầm lo lắng.
Sau khi yến hội kết thúc, không ít người tụ tập lại bên cạnh Ninh Vương, yến hội trong cung kết thúc, nhưng yến hội bên ngoài còn chưa kết thúc.
Huệ Đế nghe ám vệ báo cáo, đem tên ghi lại trong sổ nhỏ, từng bước từng bước giải quyết.
Nam Chi đi theo mẫu phi về tới cung, mở từng loại túi thơm ra, đây đều là trưởng bối trong tông thất tặng, không phải trân châu thì cũng là chế phẩm từ vàng bạc, hoặc là một ít đồ chơi đáng yêu.
Mở túi thơm của Ninh Vương cuối cùng, bên trong là một đôi vòng vàng, bên trên có đính lục lạc, rất có trọng lượng, Nam Chi lắc ở bên tai hai cái, đưa cho Hiền phi: “Mẫu phi, người thu vào giúp con.”
Hiền phi: “Mẫu phi cho con thu, mấy thứ này về sau đều là hồi môn của con.”
Nam Chi không hiểu hồi môn là gì, nhưng cũng cười ha hả mà nhìn Hiền phi, thu đồ vào.
Nam Chi bên này mở lễ vật, Thi Bội Nhu bên kia cũng mở lễ vật, lễ vật hoàng tử thu được so với công chúa càng nhiều hơn, cũng quý trọng hơn nhiều, những châu báu vàng bạc thông thường cũng ít hơn.
Mở lễ vật Ninh Vương đưa ra, Thi tần nhìn thấy một con dấu màu đen, con dấu rất tinh xảo, mặt dưới có khắc tên của hài tử… Chu Hữu.
Hơn nữa mặt trên còn điêu khắc họa tiết hoa mai, điêu khắc có chút mới lạ, có một số chỗ không được mượt mà, vừa nhìn liền biết là do tay mơ điêu khắc.
Ninh Vương đưa cho hài tử con dấu?
Nàng nói với cung nữ: “Đem lễ vật một tuổi lần trước lại đây, cái hộp màu trắng.”
Cung nữ nghe xong, đến nhà kho tìm một hồi, cầm lại đây, Thi tần mở ra hộp, bên trong là một con dấu màu trắng, vuông vức, dài bằng ngón tay trỏ.
Nàng lấy ra so sánh với hắc ấn, kích thước giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, một đen một trắng, đều là bằng ngọc, cảm giác ôn nhu.
Thi Bội Nhu nhìn hai con dấu với sắc mặt ngưng trọng, tại sao Ninh Vương lại đưa đồ vật quý trọng này cho nàng.
Việc một thúc thúc tặng cho cháu trai một con dấu, cũng không phải là không thể, nhưng quan hệ giữa Ninh Vương cùng hoàng đế căng thẳng như vậy, con dấu vốn nên là hoàng đế đưa.
Con dấu bằng bạch ngọc không có tên, cũng không sao, nhưng con dấu thứ hai có tên của hài tử, còn có hoa mai.
Thi Bội Nhu nắm con dấu ở trong tay, thở dài một hơi, có chút đau đầu không biết xử lý thế nào, nếu đem trả về, nhất định hoàng đế sẽ biết, sẽ ra tay cảnh cáo.
Nhưng cứ thu vào thì cũng không ổn, có khắc tên, mặt trên lại có hoa mai, nói không chừng còn là do Ninh Vương tự khắc, mọi việc lại không giống vậy.
Tự mình khắc con dấu cho cháu trai, có ý gì?
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Nếu để hoàng đế phát hiện ra sự tồn tại của con dấu, nhất định sẽ xử tội.
Đây thậm chí có thể là một âm mưu!
Tâm Thi Bội Nhu loạn như ma, nên xử lý thế nào bây giờ?
“Mang búa tới đây cho ta.” Làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể hủy dấu vết, vốn dĩ hiện tại hoàng đế đối với nàng đã phai nhạt, nếu phát hiện, nhất định sẽ sinh ra hiềm khích.
Cung nữ cầm cây búa qua, Thi Bội Nhu giơ cây búa lên, lại chậm chạp không đập xuống.
Đúng vậy, hoàng đế không hề sủng ái nàng, hài tử trong hậu cung cũng ngày một nhiều hơn, hài tử của nàng không khiến hoàng đế đặc biệt chú ý.
Sự dịu dàng của quá khứ hình như đã qua lâu lắm rồi, rõ ràng nàng mới vào cung chưa đầy hai năm, cũng có thăng trầm, nhưng nàng cảm thấy mình đã trải qua rất nhiều tang thương, cuộc sống trong hậu cung thật khó khăn.
“Đương……” Cây búa rơi xuống, dừng lại ở bên cạnh con dấu, con dấu bằng ngọc đen hoàn hảo không tổn hại gì, cây búa dừng ở bên cạnh.
Một cung nữ đứng trong phòng đang cúi đầu, khẽ nhìn lên, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó lại cúi đầu, bày ra dáng vẻ cung kính hèn mọn.
“Cất nó đi.” Thi Bội Nhu quyết định thu thứ này, nhưng muốn đặt ở một nơi không dễ thấy được, nên là một góc khuất.
Đây là thứ đồ tuyệt đối không được để cho hoàng đế nhìn thấy.
Thi Bội Nhu một mặt sợ hãi, một mặt lại sợ hãi cảm xúc nguy hiểm không thể giải thích này.
Ngày hôm sau, Huệ Đế đi vào cung Thi Bội Nhu, thời điểm dùng bữa trực tiếp hỏi: “Lão tam tặng hài tử thứ gì vậy?”
Bàn tay đang nắm chặt đũa của Thi Bội Nhu siết chặt, nàng cũng không biết vì sao lại khẩn trương, cho dù con dấu kia có khắc tên hài tử, lại có khắc hoa mai, nhưng nàng ở trong cung, cũng không có giao thoa gì với Ninh Vương, sợ cái gì?