Lần đầu Thi Bội Nhu ý thức được, không phải việc gì linh dịch cũng giải quyết được.
“Chúng ta nên tận dụng thời gian này, tách linh dịch ra khỏi linh hồn Thi Bội Nhu.” Hệ thống nói với Nam Chi.
Nam Chi a một tiếng, “Hiện tại sao, nàng còn đang sinh bảo bảo mà, rất nguy hiểm, chờ sinh bảo bảo xong hãy nói sau.”
Hệ thống chỉ nói: “Linh dịch chỉ là một dạng năng lượng của trời đất, cũng không phải tiên đan linh dược, hơn nữa dùng nhiều cũng không còn mấy tác dụng, có cải thiện một chút, uống nhiều chỉ đơn giản là lãng phí mà thôi, không dùng hết sẽ bị đào thải hết.”
Nam Chi: “Vậy cũng chờ một chút đi, nàng đang sinh bảo bảo, nếu phát hiện mất đồ, sẽ rất sợ hãi.”
Không cần cứ như vậy mà lấy đi.
Hệ thống: “… Được.”
“Oa oa……” Tiếng khóc vang rộn của hài tử mới sinh vang lên, chứng tỏ đây là một hài tử khỏe mạnh.
Mọi người trong phòng sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười rạng rỡ, Huệ Đế ôm hài tử đã được vệ sinh sạch sẽ, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng nhanh chóng thay đổi sắc mặt nói: “Bắt lấy những người hầu hạ trong phòng sinh cùng với bà mụ lại.”
“Hoàng Thượng tha mạng……” Bầu không khí lập tức giảm đến độ đóng băng, xen lẫn mùi máu tanh, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong địa ngục.
Mấy bà mụ sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, tiền thưởng còn không có lấy được, ngược lại còn mất mạng.
“Hoàng Thượng, tiểu hoàng tử vừa mới sinh ra, không nên thấy máu, coi như cầu phúc vì tiểu hoàng tử, hoàng nhi sinh ra gian nan một chút, nhưng cũng đã sinh ra bình an.” Hoàng Hậu nhìn thoáng qua hài tử trong tã lót, trắng trẻo, mềm mại, rõ ràng là một đứa trẻ mới sinh, thế nhưng lại có đầu tóc đen nhánh, có thể thấy được đứa nhỏ này thực khỏe mạnh, khí huyết đầy đủ.
“Nhưng ta không muốn bị người lừa gạt, kéo xuống dưới điều tra rõ ràng.” Huệ Đế nói thẳng.
“Vậy nghe Hoàng Thượng điều tra kỹ càng.” Hoàng Hậu dịu dàng nói.
Thi Bội Nhu ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được màn đối thoại của đế hậu, trong lòng khó có được sinh ra cảm giác ỷ lại cùng cảm động với Huệ Đế, nặng nề ngủ mất.
“Oa, thật đáng yêu, là đệ đệ hay muội muội?” Nam Chi kiễng chân nhìn hài tử trong tay Huệ Đế trong phòng sinh, cô cẩn thận vươn bàn tay mập mạp của mình ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của đứa bé, thật mềm mại.
Nam Chi che miệng, nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: “Oa, thật đáng yêu!”
Trẻ con lúc nào cũng đáng yêu, không nói đến hài tử ở trong ngực, đứa trẻ bên cạnh lại càng đáng yêu, trong lòng Huệ Đế dâng lên một cổ mềm mại khó tả, “Là đệ đệ.”
“Là đệ đệ, thật tốt.” Trong mắt Nam Chi tràn ngập niềm vui thực sự, có hài tử này, về sau có người mắng phụ hoàng, hắn sẽ không tức giận đến giậm chân.
Người lớn chỉ thích so sánh, ngay cả trẻ con cũng là công cụ để họ so sánh, hừ, (¬︿¬☆)!
Hệ thống: “Hiện tại chúng ta phải bóc linh dịch ra.”
Nam Chi nhìn tiểu đệ đệ, đã sinh rồi, cô ừ một tiếng, “Được, linh dịch kia phải xử lý như thế nào, là ngươi thu hồi sao?”
Hệ thống giải thích: “Không phải, đến từ nơi nào liền về nơi đó, đồ thuộc về thế giới này, liền ở lại thế giới này.”
Nam Chi thở dài, “Đáng tiếc không còn đồ ăn ngon để ăn nữa.” Có linh dịch khiến đồ ăn trở nên ngon hơn, ăn đồ ăn bình thường có chút khó nuốt.
Đặc biệt là phụ hoàng, mỗi ngày đều ăn linh dịch, đã là thói quen, bây giờ không thể ăn nữa, hẳn sẽ tức giận.
Trong giấc ngủ say, Thi Bội Nhu cau mày, ngủ đặc biệt không an ổn, giống như gặp phải ác mộng, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, nàng cảm thấy có điều gì đó quan trọng đang rời khỏi mình, nhưng nàng không thể mở mí mắt ra.
Đừng……
Không muốn ……
Thi Bội Nhu mở mí mắt nặng trĩu, mồ hôi đầy đầu, toàn thân cảm thấy khó chịu, đặc biệt là địa phương bị xé rách, cử động một chút cũng đau.
“Nương nương, người tỉnh rồi, ăn một chút gì đi.” Cung nữ vội vàng chạy tới hầu hạ Thi Bội Nhu, Thi Bội Nhu liền hỏi: “Hài tử đâu?”
“Bà vú đang cho ăn.” Cung nữ nói.
Thi Bội Nhu nói thẳng: “Ôm hài tử lại đây, ta tự mình cho ăn.”
“Nương nương, chuyện này, chuyện này không hợp với quy củ…” Cung nữ do dự, trong hậu cung không có người nào tự mình cho hài tử ăn sữa, cho hài tử ăn sữa rất vất vả, hơn nữa còn có mấy bà vú.
“Ta nói ta tự cho ăn sữa liền tự cho ăn, khi Hoàng Thượng đến ta sẽ nói với người.” Thi Bội Nhu kiên trì nói.