Huệ Đế:…
Thái dương của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, trong đầu như có một mũi tên thép không ngừng cựa quậy, âm thanh ma quái tràn ngập bên tai khiến hắn xuất thần.
Cho dù đây là nữ nhi ruột của hắn, hắn cũng muốn dùng kiếm đâm xuyên qua cô.
Nữ nhi, nữ nhi…
Huệ Đế hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn nó một chút, sau đó đuổi ra ngoài.”
Ngự y nhìn một chút, “Tiểu công chúa người còn nhỏ, hấp thu an bình hương, mới có chút đau, công chúa, đừng cố ngửi mùi hương, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
“Phụ hoàng, thật sự đau.” Nam Chi dùng hai tay ngắn ngủn ôm đầu, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng nhìn Huệ Đế, “Đau nhiều lắm, có phải Phụ hoàng cũng đau đầu không, ngửi cái này xong liền đau đầu?”
Huệ Đế đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như đuốc, sắc bén như lưỡi kiếm tẩm độc nhìn về phía ngự y.
“Thình thịch……” Ngự y quỳ xuống, bò trên mặt đất, thân thể run lên nhè nhẹ: “Bệ hạ, thần tuyệt đối không có ý ngỗ nghịch như vậy.”
Huệ Đế cười không nói, nghiêng đầu, đầu đầy ngân châm lắc lư, phản chiếu ra ra một tia nhỏ vụn và lạnh lùng.
Đế vương trầm mặc, khiến thân thể ngự y càng thêm run rẩy, đầu đập xuống đất, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống sàn lát bằng hắc diệu thạch.
“Phụ hoàng, con mệt, con muốn ngủ một giấc.” Trong bầu không khí khẩn trương này, Nam Chi ngáp một cái, buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, dụi mắt dựa vào người Huệ Đế.
Huệ Đế trực tiếp vươn tay đẩy cô ra, làm cái mông nhỏ phấn hồng ngồi xổm trên đất, sắc mặt Nam Chi mờ mịt, khóe miệng co rút nhìn Huệ Đế, điều này làm cho Huệ Đế có chút khẩn trương, cô sẽ không tiếp tục khóc đi, tiếng khóc khiến đầu hắn càng đau hơn.
Nam Chi từ trên mặt đất đứng dậy, kiên định dựa vào người Huệ Đế, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ say.
Thân thể Huệ Đế có chút cứng đờ, một chiếc bánh bao nhỏ mỏng manh mềm mại tựa vào người hắn, trên người còn mang theo một cỗ mùi sữa.
Huệ Đế liếc mắt một cái, hắn chưa từng nghiêm túc nhìn nữ nhi này, lúc này nhìn nhiều hơn hai lần, thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài cong vút, đôi môi nhỏ hồng hồng.
Ngủ thật ngon, khiến người ta cũng có chút buồn ngủ.
Huệ Đế phất tay, người trong đại sảnh rút lui như thủy triều, đặc biệt là ngự y, hận không thể mọc ra tám cái chân mà chạy.
Hiền phi vẫn luôn chờ ở ngoài điện, ánh mặt trời cực nóng, trên trán của nàng lấm tấm mồ hôi, thấy có người đi ra, nàng vội hỏi Lý Trung Toàn: “Công công, tiểu công chúa……”
Lý công công thở ra một hơi, “Nương nương, hoàng thượng muốn đi ngủ.”
Trong lòng Hiền Phi vừa bực bội lại vừa sợ hãi, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, không biết khi nào thì hoàng đế mới tỉnh lại.
Huệ Đế ngột ngạt đến nghẹt thở, vừa mở mắt ra liền thấy một viên bột nhào cuộn tròn trong lòng, đè nặng trên ngực mình.
Làm thế nào mà cô lại ngủ gục trên người hắn.
Huệ Đế thở ra một hơi, vươn tay trực tiếp kéo đứa nhỏ ra, không khí trong lành tràn vào phổi, Huệ Đế mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Phụ hoàng, người tỉnh rồi.” Nam Chi dụi dụi mắt, sáng ngời nhìn hắn, vươn tay vuốt lông mày nhăn lại thành chữ ‘xuyên’ của hắn, “Phụ hoàng, người còn tức giận sao? Đừng tức giận, đừng tức giận.”
“Tức giận không tốt cho thân thể.” Phụ hoàng băng hà sớm là do dễ tức giận, cảm xúc dao động lớn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể.
Huệ Đế ngồi dậy, nhìn cô, “Ồ, ngươi đang dạy trẫm cách làm việc sao?’
“Ai, người lớn các người sẽ luôn không nghe khuyên bảo…” Nam Chi bày ra vẻ mặt bà cụ non, vỗ vỗ bụng nhỏ, “Phụ hoàng, đói bụng, muốn ăn cơm.”
Đói bụng không có cơm ăn, hai hàng nước mắt lại chảy ra.
“Lý Trung Toàn, đem nó ném ra ngoài.” Huệ Đế trực tiếp nói.
Lý Trung Toàn đang đứng hầu ở ngoài điện, nghe thấy tiếng nói, liền đi vào, khom người nói với Nam Chi: “Công chúa, Hiền phi nương nương tới đón người.”
“Mẫu phi đến rồi.” Lúc đầu ánh mắt Nam Chi sáng lên, nhưng ngay sau đó chột dạ mà nhìn đi hướng khác, cô bí mật đến đây, mẫu phi cũng không biết.
Hệ thống ca ca nói Trương đại nhân kia là người rất quan trọng, không thể để phụ hoàng giết ông ta.
Huệ Đế liếc nhìn bánh bao nhỏ, vẫy vẫy tay, “Để Hiền phi mang đi đi.”
“Phụ hoàng, con đi đây.” Cô ngây thơ vẫy vẫy tay, sau đó lại dừng lại, sốt sắng thuyết phục, “Phụ hoàng, người bớt giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Một người nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy ưu sầu lo lắng, vẻ nghiêm túc chín chắn, cực kỳ khôi hài.