“Thẳng lưng lên! Thẳng lưng!”
Một đường nói tới chỗ Vân Phiếm Phiếm đang đứng, thấy cô đứng thẳng tắp, ngay cả tay cũng kề sát bên quần, không có gì phải bắt bẻ.
Mặt trời càng lúc càng lớn, Vân Phiếm Phiếm đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Mồ hôi chảy từ trên trán xuống cằm, có chút ngứa, nhưng lại không dám duỗi tay ra gãi.
Động một cái mà bị huấn luyện viên phát hiện thì khó tránh khỏi sẽ bị mắng tới ngập đầu.
Lúc này, bên kia đã có một số học trưởng học tỷ đứng xem.
Đại khái là bởi vì toàn là người từng trải cho nên có người tỏ vẻ đồng tình, nhưng có người lại tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, còn có người nào đó không biết có phải thấy được Vân Phiếm Phiếm hay không mà cư nhiên trực tiếp đứng ở trên cầu thang lớn tiếng gọi cô:
“Nhĩ Nhĩ, cố lên! Nhĩ Nhĩ, cố lên!”
Vân Phiếm Phiếm quả thực không muốn nghe.
Ngay cả Tiểu Bạch Thái cũng không nhìn nổi, dùng ngữ khí thập phần phiền muộn nói: “Giới fans này cũng quá mất mặt đi.”
Thanh âm của người nọ quá lớn, ảnh hưởng tới kỳ quân sự, bị chủ nhiệm giáo dục vừa lúc bắt được, trực tiếp lôi tới phòng giáo vụ.
Dưới cây tùng, có một nam nhân đang gác hai chân lên nhau, lười biếng đặt ở trên bồn hoa.
Một chai nước từ bên cạnh bay qua, hắn cũng không thèm nhìn, chỉ nghe thay âm thôi cũng có thể giơ tay chuẩn xác bắt lấy chai nước, vặn ra uống một ngụm.
Chỉ nhìn sườn mặt cũng đủ để thấy hình dáng cái mũi cao thẳng của hắn, khiến cho mọi người phải dừng bước ngắm nhìn.
“Ê, Giang ca, có nghe thấy không?”
Giang Kiệu vặn chặt nắp bình, đem nước khoáng ném sang một bên.
Hai mắt Khúc Phàm không nhìn hắn mà là nhìn về phía đám sinh viên học quân sự đang xếp thành mấy hàng ở bên kia.
“Nghe thấy cái gì?”
Khúc Phàm ngồi xuống cạnh hắn, thập phần nhiều chuyện nói: “Lúc trước không phải diễn đàn trường chúng ta bạo nổ sao? Đó đều là đang thảo luận về Ninh Nhĩ Nhĩ đó, nghe nói cô ấy tới trường chúng ta học.”
Cậu ta chỉ chỉ phương hướng nào đó, sau đó nói: “Thấy không, vị trí thứ hai hàng thứ nhất ở ngoài cùng kia kìa, chính là Ninh Nhĩ Nhĩ đó, đứng một chỗ thôi cũng quá hút mắt rồi, trắng tới phát sáng.”
Tầm mắt Giang Kiệu liếc qua bên đó.
Bởi vì ánh mặt trời quá chói mắt cho nên để nhìn kỹ thì cần phải cố hết sức.
Trong đồng tử đen nhánh nhiều thêm một vòng sáng kim sắc, đôi mắt hẹp dài không thích ứng được mà nheo nheo lại, cuối cùng cũng thấy được người mà Khúc Phàm đang nói.
Bên cạnh cô cũng là một nữ sinh, nhưng vóc dáng của cô lại cao hơn người bên cạnh hẳn một đoạn.