Vân Phiếm Phiếm nói tiếp: “Tôi cũng không vội tắm rửa, nhưng nếu cần tắm rửa và giặt quần áo thì sẽ mất thời gian, cho nên nếu các cậu vội thì có thể tắm trước.”
Nói xong, Vân Phiếm Phiếm liền trở về giường của mình.
Hứa Cam mất một lúc cũng chưa phản ứng lại, Phan Khả vỗ vỗ vai cô ta, sợ cô ta để ý tới lời Vân Phiếm Phiếm, lại nghe thấy Hứa Cam thấp giọng nói một câu: “Kiểu người gì thế.”
Ngữ tốc rất nhanh, khó có thể nghe rõ.
Vân Phiếm Phiếm còn chưa ngủ thì điện thoại đã vang lên.
Là tin nhắn của mẹ Ninh Nhĩ Nhĩ.
Ma ma: Bảo bối, trước khi ngủ nhớ phải uống sữa bò đó, hôm nay mệt mỏi rồi thì không cần tập yoga nữa.
Bởi vì Ninh Nhĩ Nhĩ là người mẫu cho nên việc bảo trì khí chất và dáng người đặc biệt quan trọng.
Ninh Nhĩ Nhĩ không phải người dễ béo, thức ăn cũng không cần cố tình điều chỉnh gì, nhưng để dáng người cân xứng có mỹ cảm thì mẹ cô vẫn luôn giám sát cô tập yoga.
Bởi vì có mẹ cho nên Ninh Nhĩ Nhĩ múa ba lê cũng không tồi, tuy nói không thể đạt được tới cảnh giới cao nhất nhưng nếu như chỉ biểu diễn bình thường thôi thì trình độ của cô cũng đủ rồi.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng đáp lại: Dạ, mẹ nhớ đi ngủ sớm một chút ~
Sau khi trả lời xong liền đi pha cho mình một ly sữa bò.
Ngay từ đầu, khi trường học có một đại minh tinh tới đây thì còn có rất nhiều người nghị luận với đi xem náo nhiệt, nhưng qua vài ngày thì đã bắt đầu giảm nhiệt xuống rồi.
Sau đó chính là kỳ quân sự, quân sự là học ở trong trường, mỗi người được phát hai bộ quân phục.
Từ 7 giờ sáng cho tới 6 giờ tối, mười lăm ngày liên tục như vậy.
Trời rất nóng, mọi người đều đối với kỳ quân sự này có cảm giác sợ hãi không tên, vừa mới nhận được quần áo, chưa chính thức bắt đầu mà trên diễn đàn trường đã có rất nhiều bài viết liên quan tới kỳ quân sự này.
Đa số đều là hỏi xem nên chống nắng như thế nào.
Rốt cuộc thì bây giờ nam sinh hay nữ sinh thì đều tương đối để ý tới diện mạo của mình, đều hy vọng mình trắng một chút, không muốn sau kì quân sự này sẽ như đổi một bộ da khác.
Trong vali hành lí của Vân Phiếm Phiếm có kem chống nắng, đây là mẹ Ninh đã chuẩn bị sẵn cho cô từ sáng sớm.
Trước khi học, cô liền đem kem bôi lên những vùng da lộ ra bên ngoài một lần, Phan Khả ở đối diện cũng đang bôi, thấy làn da cô trắng như vậy, nhịn không được liền lên tiếng:
“Ninh Nhĩ Nhĩ, da cậu trắng như thế, có sợ sẽ phơi đến đen đi không?”
Mấy ngày nau, hai người kia cơ hồ là không nói chuyện với cô, nghe thấy cô ấy hỏi chuyện, Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Vẫn ổn, kem chống nắng hẳn là vẫn có tác dụng.”
Phan Khả nhìn kem chống nắng trên tay cô, nhìn giá cả là biết mình khẳng định không thể mua nổi, đành phải hỏi tiếp: “Vậy cậu có bí quyết gì đặc biệt không?”