Uy hiếp rất có tác dụng, người phục vụ cầm tiền liền nhanh chóng rời đi.
Hà Mật thấy Trình Dư Hào mở cái bọc nhỏ kia ra, bộ dáng lén lén lút lút lại nhét vào ống tay áo.
Nội tâm cô mơ hồ đã hiểu rõ đó là thứ gì.
Chú Trình muốn thứ này làm cái gì?
Chờ Trình Dư Hào rời đi, cô mới bước ra bên ngoài.
Sau đó liền có chút để tâm, thẳng đến khi nhìn thấy Trình Dư Hào đi về phía Vân Phiếm Phiếm bên kia.
Vân Phiếm Phiếm đang ăn bánh ngọt, liền nghe được có thanh âm từ phía trên truyền đến.
“Cháu là bạn gái Sơ Yến? Lần trước chúng ta đã gặp mặt.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy là Trình Dư Hào.
Cô đối với Trình Dư Hào không có hảo cảm gì, lần đầu tiên Trình Sơ Yến bị thương, chính là do ông ta làm.
Hơn nữa cô thập phần rõ ràng Trình Dư Hào rốt cuộc đã làm những chuyện điên rồ gì, cho nên cảm thấy người này đã tồi tệ tới cực điểm rồi.
Không muốn phản ứng lại ông ta, Vân Phiếm Phiếm cúi đầu tiếp tục ăn.
Trình Dư Hào bưng một ly rượu qua, tìm một góc độ không ai thấy thả thuốc vào bên trong.
Sau đó đem cái ly đưa cho Vân Phiếm Phiếm.
“Chú kỳ thật cũng không phải chán ghét đứa con dâu như cháu, chỉ là con dâu của Trình gia cần phải thiết thực một chút, ví dụ như những cái yến hội như thế này phải thường xuyên tham gia, uống rượu cũng là không thể tránh được, như vậy đi, cháu uống hết ly rượu này, chú sẽ miễn cưỡng tiếp nhận cháu.”
Vân Phiếm Phiếm nghe được lời này, lại ngẩng đầu lên.
Trình Dư Hào cho rằng cô động tâm, bổ sung thêm một câu: “Rốt cuộc thì Sơ Yến cũng thích cháu, ta làm cha cũng không tiện ngăn cản.”
Ánh mắt Vân Phiếm Phiếm dừng trên ly rượu.
Cô cảm thấy bản thân mình giống như đang bị người vũ nhục, Trình Dư Hào là cảm thấy cô rất ngu?
Cái ly rượu này nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, khẳng định là có vấn đề.
Cô bảo Tiểu Bạch Thái phân tích số liệu, quả nhiên là đã bị bỏ thuốc.
Vân Phiếm Phiếm quyết đoán cự tuyệt: “Không uống, bụng dạ ông khó lường.”
Trình Dư Hào: “…”
Không nghĩ tới tính cảnh giác của đối phương lại cao như vậy, hơn nữa còn trực tiếp cự tuyệt ông ta, không cho ông ta một chút mặt mũi nào.