Chu Tùy vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được đáp án.
Trình Sơ Yến trả lời: “Cô ấy là gia sư của tôi.”
Lúc này Chu Tùy mới ngậm miệng lại.
*
Sợ sẽ dọa tới Vân Phiếm Phiếm, Trình Sơ Yến còn cố ý nhắc nhở Chu Tùy.
Bảo tiêu Chu Tùy phái đi theo bảo vệ Vân Phiếm Phiếm chỉ được đứng từ xa, thậm chí còn khoa trương tới mức cầm kính viễn vọng quan sát cô, đừng nói là cô, ngay cả người qua đường cũng không phát hiện ra bọn họ đang nhìn ai.
Vân Phiếm Phiếm học xong liền đi về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Bạch Thái bỗng nhiên nhắc nhở cô: “Ký chủ đại nhân, hình như có gì đó không đúng.”
Vân Phiếm Phiếm không dừng lại, hỏi: “Sao thế?”
“Hình như có người đang theo dõi cô, khoảng cách không xa lắm.”
Theo dõi cô?
Vân Phiếm Phiếm trái lo phải nghĩ, hình như cô cũng không quen biết ai ở đây mà.
Kết thù là không có khả năng, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bị người ta theo dõi.
Nhưng thật ra có một người có khả năng rất cao.
Vân Phiếm Phiếm không sợ những người này sẽ làm gì, chỉ sợ bọn họ theo cô về nhà.
Cô không sao nhưng Nguyễn Trúc thì không thể để bà lo lắng.
Đến lúc đó, nhỡ đâu an toàn của Nguyễn Trúc bị uy hiếp thì sẽ rất khó xử lí.
Cho nên hôm nay cô phải xử lí những người này.
Vì thế cô hỏi Tiểu Bạch Thái: “Ngươi giúp ta xem xem, cục cảnh sát cách xa chỗ này nhất là ở đâu.”
Xa nhất?
Tiểu Bạch Thái tìm tòi một lúc, dựa theo địa chỉ chỉ đường cho Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm đi theo lời nó, lên vài lần xe bus, đám người theo dõi cô cũng bị xoay mòng mòng, nhưng cô vẫn luôn đi về phía có nhiều người dân, căn bản không thể xuống tay, chỉ có thể chạy theo.
Đám người âm thầm bảo vệ cô cũng bị cô xoay cho chóng cả mặt.
Vốn còn đang tính giúp Vân Phiếm Phiếm giải quyết đám theo dõi kia, kết quả Vân Phiếm Phiếm liên tục đổi xe, bọn họ cũng phải duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vừa phải bảo vệ cô, vừa phải tận lực không để cô phát hiện.
Đây là cái việc gì thế này, bọn họ tình nguyện đi làm việc nguy hiểm chứ không muốn bị xoay như thế này!
Ngồi yên một chỗ không tốt sao!!!