Kiều Từ còn chưa nói được lời nào thì cái ‘vật cản’ kia lại đi tới.
Kiều Thời Việt không biết đã đứng cạnh từ lúc này, hai tay hơi cong, đặt ở trên lan can.
Thân hình thon dài dựa vào lan can, nghiêng mặt hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Mềm sao?”
Vân Phiếm Phiếm quay qua nhìn hắn, cổ áo hắn tương đối thấp, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê người ở bên trong.
Giờ phút này, cặp mắt xinh đẹp kia đang nghiêm túc nhìn cô, tựa như đang chờ đợi một đáp án.
Nội tâm Tiểu Bạch Thái thầm mắng một câu: Tiểu yêu tinh.
Lúc trước còn cảm thấy đại thần là người đứng đắn lắm chứ.
Kiều Từ cũng có cùng suy nghĩ với Tiểu Bạch Thái, nếu không phải Vân Phiếm Phiếm ở đây, cô nhóc chắc chắn sẽ đứng lên vạch trần bộ mặt thật của đối phương.
Rõ ràng là sờ mặt cô nhóc nha, hắn chen mồm vào hỏi cái gì chứ!
Vân Phiếm Phiếm xoa xoa hai ngón tay vào nhau, da thịt cô bé này giống hệt như trẻ con mới sinh, chắc chắn là rất mềm.
Cô liền gật gật đầu.
Kiều Thời Việt cảm thấy đầu ngón tay phát ngứa, hắn kiềm chế nội tâm đang ngứa ngáy của mình, nói với cô: “Kỳ thật, còn có thứ mềm hơn.”
“Thứ gì?” . ngôn tình hài
Cô theo bản năng hỏi một câu.
Kiều Thời Việt cảm thấy mình không nên nói tiếp nữa, bằng không thì bức tranh hôm nay chắc chắn sẽ không thể vẽ xong được.
Tuy là hắn không quá hy vọng cô sẽ vẽ tranh cho người khác.
“Về sau có thời gian sẽ nói cho em.”
Vân Phiếm Phiếm không hỏi nữa, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, giúp Kiều Từ vẽ tranh.
Kiều Thời Việt cũng không rời đi, cầm một quyển sách ngồi ở bên cạnh đọc.
Thỉnh thoảng lại dừng mắt ở trên người đối phương.
Vân Phiếm Phiếm không thấy được, nhưng Kiều Từ lại thấy hết.
Kiều Thời Việt như luyện được một tầng da mặt cực dày, hoàn toàn không cảm thấy quẫn bách, ngược lại ánh mắt còn mang theo khiêu khích ngầm.
Kiều Từ cảm thấy lần này không cần thiết phải nhẫn nữa, đứng lên nói: “Anh, mặt trời quá chói, đọc sách không tốt cho mắt đâu.”
Vân Phiếm Phiếm đang vẽ tranh, bị động tác đột ngột của Kiều Từ làm cho hoảng sợ, bút vẽ liền rơi xuống đất.
Cô lập tức cúi người xuống nhặt, da thịt vốn như ẩn như hiện lập tức trở nên tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Kiều Thời Việt cũng khom lưng theo, đầu ngón tay hai người chạm nhau, Vân Phiếm Phiếm nhìn hắn, thấy hắn không có quá nhiều biểu tình mới cầm lấy bút vẽ.
Ngữ khí Kiều Thời Việt mang theo chút trách cứ: “Kiều Từ, cho dù là đọc sách hay vẽ tranh thì cũng phải nghiêm túc.”
Đầu sỏ gây tội còn muốn đem cái nồi này úp lên người cô hả? Kiều Từ thiếu chút nữa thì bị tức chết.