Vùng ngoại ô có một chỗ đất trống, nơi đó có phong cảnh rất đẹp, có mặt cỏ xanh mướt, còn có con sông chảy dài. Nơi này là Lục Chi nói cho nàng biết, năm ngoái Lục Chi vừa mới xuất giá, sau đó cũng rất ít khi trở về Lục phủ, gần đây nghe nói nàng ấy có hỉ, nhà chồng bên kia liền đối đãi với nàng giống như món bảo bối trân quý.
Bây giờ đang là buổi trưa, bởi vì là mùa xuân cho nên cũng không quá nóng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt cỏ, ánh vàng cả một vùng, con sông cách đó không xa cũng bị nhiễm một màu vàng óng ánh.
Lục Trầm cầm sọt tre, nàng nắm lấy dây diều chạy về phía trước.
Váy áo tung bay trong gió, đằng sau là ánh mặt trời sáng chói, Lục Trầm đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng chạy vội của nàng.
Một lúc lâu sau, Vân Phiếm Phiếm ủ rũ cụp đuôi quay trở lại.
Nàng tự an ủi chính mình, không phải do bản thân vô dụng mà là do con diều này quá khó điều khiển.
Lục Trầm nhận lấy diều, hỏi nàng: “Có muốn ta giúp nàng hay không?”
Vân Phiếm Phiếm đáp ứng ngay lập tức: “Muốn.”
Không lâu sau, diều liền bay lên trời.
Mới đầu nàng còn nhìn mặt Lục Trầm không dời, chờ tới khi phát hiện diều đã bay lên trời thì lại dời sự chú ý lên nó.
Lục Trầm lặng lẽ đi đến phía sau nàng, đem nàng ôm ngang lên.
“Phải biết hòa hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi, giờ nên làm một chút.”
Vân Phiếm Phiếm có cảm giác mình ngửa người ra đằng sau, trực tiếp bị Lục Trầm đè ở trên mặt đất.
“Lục… Lục Trầm ca ca…”
“Hửm?”
Lục Trầm vừa trả lời nàng, động tác trên tay cũng không giảm.
Hắn đã sớm an bài hết thảy.
Hôm nay sẽ không có người nào tới quấy rầy bọn họ.
Đại khái là vì trả thù trò vặt nhỏ của nàng hôm nay mà thôi, Vân Phiếm Phiếm căn răng đón nhận từng đợt ra vào của hắn, cố gắng không kêu thành tiếng.
Động tác của Lục Trầm ngày càng chậm, mặt nàng cũng ngày càng hồng.
Diều trong tay đã sắp cầm không nổi.
Dây cột tóc của Lục Trầm bị buông lỏng, vài sợi tóc rơi tán loạn xuống bả vai, ánh mắt hắn sáng quắc, cánh môi hồng nhuận, hắn nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, sau đó nhắc nhở nàng: “Cẩn Cẩn, đừng buông tay, nếu không diều sẽ bay mất.”
Vân Phiếm Phiếm lập tức tỉnh táo lại.
Ừm, đây là diều Lục Trầm làm, không thể bay mất.
Lục Trầm thấy lực chú ý của nàng đã về liền bắt đầu chuyên tâm hầu hạ nàng.
Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm vẫn không thể giữ lấy diều, trước khi hôn mê còn lẩm bẩm hai câu ở trong miệng.
Lục Trầm đều đã nghe thấy hết, hắn đem bàn tay vừa nắm chặt con diều của nàng bẻ lỏng ra, nhìn nhìn lòng bàn tay trắng trắng nộn nộn có mấy vết hằn nông sâu.
Hắn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của nàng, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng mang theo chút mồ hôi, lại nhịn không được hôn nhẹ lên mặt nàng.
Cuối cùng, liền đặt một nụ hôn xuống giữa trán.
Bên trong cặp con ngươi đen nhánh của hắn đều toàn là hình bóng của thê tử hắn.
Diều không biết đã bay tới phương nào, bầu trời là một mảnh xanh thẳm, ánh mặt trời cũng đã không còn gay gắt.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định khi trở về sẽ làm lại một con diều giống y như đúc.
Bằng không nàng sẽ thực sự tức giận.
——HOÀN VỊ DIỆN 4——