Nếu thật sự là ngoài ý muốn, vậy có phải nàng sẽ chết ở nơi này không?
Vậy Lục Trầm, Lục Trầm phải làm sao bây giờ?
Nhưng một thoáng sau, trong cơ thể của nàng liền xuất hiện cảm giác được rót một dòng nước ấm vào, dòng nước ấy chảy xuôi bên trong thân thể nàng.
Vân Phiếm Phiếm mở to mắt, cánh môi khẽ nhếch.
Thành công rồi.
Nàng không biết nó có thể duy trì bao lâu, đầu ngón tay nhẹ điểm một cái ở trên cổ tay, huyết dịch lập tức ngừng lại.
Ngay sau đó nàng liền vung tay lên, cánh cửa xập xệ lập tức đổ xuống.
Hai tên thổ phỉ nghe được thanh âm liền hoảng sợ.
Chờ tới khi nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đi ra từ bên trong, miệng bọn họ đều không khép lại được.
Sao lại như vậy, sao tự nhiên cửa lại đổ?
Vân Phiếm Phiếm nhìn hai tên thổ phỉ, sau đó giương đầu ngón tay lên, hai người đều bay lên không trung.
Loại sự việc thần kì này làm cho hai tên kia cực kỳ sợ hãi, nhìn Vân Phiếm Phiếm giống như nhìn thấy quỷ.
“Các ngươi thật quá đáng.”
Dứt lời, hai tên thổ phỉ liền bị ném bay về phía trước, đụng phải tường nhà một cái rầm.
Hai người rơi xuống mặt đất, miệng trào máu tươi.
Như vậy là đủ rồi.
Vân Phiếm Phiếm cũng không có làm gì bọn họ nữa, chỉ xóa đi ký ức của bọn họ rồi rời đi.
Nàng cần quay trở về.
Thời điểm bay vào trong rừng cây, pháp lực bỗng nhiên biến mất.
Vân Phiếm Phiếm quỳ rạp trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Không thể ở lại lâu thêm chút nữa sao?”
Nói xong, thân thể liền ngã xuống, trực tiếp ngất đi.
Lúc đoàn người chạy tới rừng cây, Lục Trầm theo chân bọn họ tách ra, còn chưa đi được một nửa liền nhìn thấy một người một thân y phục vàng nhạt nằm cách đó không xa.
Trong lòng hắn hẫng một nhịp, nhanh chóng chạy tới chỗ nàng.
Tiểu cô nương của hắn nằm trên mặt đất, cả người toàn là máu, hắn bế nàng lên, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, gương mặt cũng trở nên tái nhợt.
Khi nhìn thấy cánh tay rũ xuống của nàng, ánh mắt của hắn liền co lại.
Nơi cổ tay của nàng đều là vết cắt, có nông có sâu, nơi sâu nhất còn có thể nhìn thấy cả xương cốt.
Máu bên trên cũng đã đọng lại.
Hắn không phải chưa từng thấy máu, thế nhưng chưa từng có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy nó như vậy.
“Cẩn Cẩn, Cẩn Cẩn.”
Vân Phiếm Phiếm cảm giác được có thứ gì đó ở trên mặt nàng.
Chậm rãi mở to mắt, nàng liền thấy được đôi mắt đen nhánh của Lục Trầm.