Lục Trầm tới Lục phủ đã được một thời gian, tuổi tác cũng xấp xỉ nàng, nhưng nàng lại cảm thấy Lục Trầm này rất khó nắm bắt, mang tới cho nàng cảm giác không tốt lắm.
Sợ Vân Phiếm Phiếm sẽ bị tổn thương, Lục Chi liền uyển chuyển nói: “Cẩn Cẩn, không có việc gì thì đừng nên đi quấy rầy Lục Trầm biểu ca của muội.”
Mặc kệ Vân Phiếm Phiếm có để lời nàng nói trong lòng hay không, thấy nha hoàn bên người đã thúc giục, Lục Chi cũng không ở lâu nữa, đứng dậy liền rời đi.
Trong đầu Vân Phiếm Phiếm chỉ toàn là câu nói kia của Lục Chi.
Chẳng lẽ nàng thật sự đã quấy rầy Lục Trầm rồi sao?
Nếu không đợi hai ngày nữa hẵng tới tìm hắn?
Nghĩ một lát, cảm thấy hai ngày thực sự quá dài, liền đem hai ngày sau đổi thành ngay ngày mai tới tìm hắn.
Ban đêm, nha hoàn ở Lục phủ hầu hạ nàng ăn điểm tâm thanh đạm, bên ngoài có gió lạnh, nàng bảo nha hoàn không cần đóng cửa sổ, lúc ngủ sẽ mát mẻ hơn rất nhiều.
Mùi hương bị cơn gió đưa tới bên người nàng, màn lụa màu tím nhạt được ngăn cách bởi một vách ngăn, nhưng gió vẫn có thể thổi vào bên trong.
Bên ngoài cửa sổ hiện lên một thân ảnh màu đen, đột nhập từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.
Tiếng bước chân cơ hồ là đồng bộ với tiếng gió, tiếng bước đi mỏng manh bị tiếng gió che đi, chỉ còn lại những thanh âm sàn sạt.
Một bàn tay dừng ở trên màn lụa, gân xanh như ẩn như hiện trên làn da hơi mỏng, khớp xương thon dài rõ ràng.
Do dự trong chốc lát, người đó cuối cùng vẫn xốc màn lụa lên.
Rõ ràng là không có quá nhiều ánh sáng, chỉ có ánh trăng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, thế nhưng trong nháy mắt xốc màn lụa lên, hắn lại cảm thấy có quang mang phủ ở trên mặt nàng.
Một tầng nhàn nhạt, gương mặt trắng nõn phủ lên một lớp huỳnh quang.
Nàng đắp một cái chăn mỏng, khó khăn lắm mới che được cái cổ.
Có lẽ bởi vì hơi nóng cho nên nàng liền giãy chăn ra, cho nên chăn chỉ che được một nửa cổ, nửa kia xương quai xanh như có như không hiện ra.
Nơi xương quai xanh hơi lõm xuống, tựa như có thể đựng được rượu vào đó.
Lục Trầm thấy nàng đang an ổn ngủ, trong lòng cũng hơi an tâm xuống.
Chén thuốc kia, nàng tuy rằng không uống quá nhiều, thế nhưng nó chung quy cũng là độc dược, khẳng định là có tác dụng phụ. Sau khi chịu đựng qua cơn dược tính phát tác thì người hắn cũng mướt mồ hôi, còn chưa kịp đổi một thân y phục khác thì đã vội chạy tới sân viện của nàng.