Nghe hắn nói vậy, cảnh sát Lý không biết sao lại có chút hoảng hốt, hắn lập tức buông lỏng tay nắm cửa ra, quay đầu nói với nhóm thực tập sinh: “Chúng ta đi.”
Đi tới cửa, cảnh sát Lý mới nói với Chung Hàm: “Hôm nay đã quấy rầy Chung tổng rồi.”
Chung Hàm cười cười: “Nếu lần sau có yêu cầu gì, cảnh sát Lý có thể gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ tùy thời tùy chỗ phối hợp với các anh.”
Cảnh sát Lý gật gật đầu, sau đó liền mang người rời đi.
Chung Hàm đóng cửa lại, ý cười trêи mặt nháy mắt liền biến mất, hắn cúi đầu, trêи mặt là biểu tình đen tối không rõ.
Vẻ mặt hắn không biểu cảm đi tới trước bàn trà, đem cái ly trêи mặt bàn toàn bộ đều ném vào bên trong thùng rác.
Đoàn người cảnh sát Lý đi được vài chục mét, trong đó có một thực tập sinh nghi hoặc hỏi: “Cảnh sát Lý, cái phòng kia chúng ta vẫn chưa lục soát, có phải không tốt lắm hay không?”
Cảnh sát Lý lập tức trầm mặt xuống quát lớn: “Cậu biết người đó là ai không? Cả sở cảnh sát chúng ta đều phải kính hắn ta ba phần đấy. Người ta không những làm từ thiện mà mỗi năm còn đem quà tới tặng sở chúng ta. Một chuyến này của chúng ta bất quá cũng chỉ là làm cho người ngoài xem thôi, cậu còn tưởng rằng thật sự phải tra rõ sao?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị cái gì cả, người như vậy sao có thể bắt cóc thiếu nữ? Chuyện này không được nhắc lại nữa, biết chưa?”
Chung Hàm xử lý đồ vật dưới lầu xong xuôi liền lên lầu tìm Vân Phiếm Phiếm.
Chờ tới khi hắn nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đang nghiêm túc đeo tai nghe xem phim thì mới có cảm giác an tâm.
Hắn đi tới bên người Vân Phiếm Phiếm, nhẹ nhàng tháo xuống tai nghe của cô, sau đó lại ấn tạm dừng video, mới hỏi cô: “Thế nào? Hung thủ là ai?”
Vân Phiếm Phiếm cũng chưa xem xong phim, chỉ là cô đem tất cả người có hiềm nghi trước mắt đều nói ra toàn bộ.
Một người cũng không thiếu, chứng tỏ cô vẫn luôn ở chỗ này xem phim.
Chung Hàm yên lòng, có đôi khi là đồ vật càng muốn có được thì càng bắt đầu cảm thấy khủng hoảng. Khi còn nhỏ, hắn muốn bắt lấy tình thương của cha, thế nhưng là không thể nắm lấy được. Hiện tại muốn bắt lấy người trước mặt, cũng sợ hãi sẽ xảy ra chuyện tương tự.
“Ừ, anh vừa rồi cũng xem TV ở dưới lầu.”
Sợ cô nghi ngờ, Chung Hàm còn cố tình giải thích một câu, bất quá cũng không phải nói thật mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm trầm mặc, nếu Chung Hàm biết kỳ thật nãy giờ xảy ra chuyện gì cô đều biết thì hắn có thể sẽ giết người diệt khẩu hay không?