– ừm.
Hạ Kỳ Như nói xong liền đóng cửa lại.
Sau lần đó, thi thoảng người của quân đội lại đến đưa cho cô một ít đồ dùng này nọ, thế là mấy người còn lại của căn cứ liền đồn cô và người của quân đội có quan hệ với nhau.
Lời nói khó nghe nào cũng có cả.
Có người còn thi thoảng lượn qua lượn lại phòng cô, muốn biết cô rốt cuộc là ai mà lại có được loại đãi ngộ này.
Thế nhưng cửa phòng kia luôn luôn đóng chặt, có đôi khi người của quân đội đến tìm nhưng cũng không gặp cô.
Ngược lại người gác cổng thì rất hay gặp.
Ban đầu hắn cảm thấy cô ra ngoài chính là tìm đường chết, nhưng sau vài lần thấy cô vẫn an ổn trở về liền yên tâm hẳn, cũng bắt đầu quen thân với cô hơn.
– bé con em lại ra ngoài à?
– ừm.
– lại tìm người nhà của em sao?
Người gác cổng vừa nhập thông tin vừa nói, lần này Hạ Kỳ Như không đáp lời cậu ta mà yên lặng lấy cho hắn thêm một túi kẹo, mà người gác cổng vốn rất thích ăn kẹo, đối với cô cũng có chút ít hiểu biết nên không hỏi nữa, tập trung làm việc.
Sau khi làm xong hắn lại dặn dò cô theo thói quen.
– được rồi, nhớ về sớm đấy, nơi này sau 6h sẽ giới nghiêm không vào được nữa đâu.
– ừm.
Hạ Kỳ Như thấp giọng trả lời một câu, sau khi nói xong lại ra ngoài.
Do không còn sự quản lý của con người, trên mặt đất lúc này đã trở nên xơ xác tiêu điều, dây leo cỏ dại bắt đầu mọc lan tràn.
Tất cả đều là thực vật biến dị.
So với thời điểm lúc cô tới, bây giờ trên mặt đất không còn vật sống nào nữa, yên lặng đến đáng sợ.
Hạ Kỳ Như sờ lên cổ tay trái của mình một chút, sau đó bình tĩnh lái xe đi.
…
6h tối.
Người gác cổng thấy tất cả mọi người đã trở về nhưng cô nhóc con kia vẫn không thấy đâu thì có chút bất an.
Bình thường cô luôn trở về rất sớm, sớm hơn tất cả mọi người của quân đội, nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu, người gác cổng có chút lo lắng.
Hắn kiểm tra vị trí của cô ở trên rađa một chút, phát hiện nó vẫn đang là màu xanh, chỉ là khoảng cách hơi xa nơi này thì thở phào nhẹ nhõm, lại quyết định chờ cô thêm 30 phút nữa.
Thế nhưng 30 phút đã trôi qua, cô nhóc kia vẫn không trở về, trên rađa cũng không dò được vị trí của cô nữa, vẻ mặt người gác cổng có chút mất mát, nhưng sau cùng vẫn đóng cửa lại.
Ngay khi cửa sắt sắp khép lại, một người đàn ông đột nhiên nhảy vào trong dọa cho người gác cổng một trận, hắn lập tức vớ khẩu súng bên cạnh ra nhắm vào người kia.
– đừng nổ súng, tôi là con người.
Người đàn ông kia giơ tay lên, cố gắng khiến bản thân trở nên vô hại hết mức có thể.
Người gác cổng có hơi do dự, sau vẫn bảo anh ta tới gần quét dữ liệu.
Sau khi xác định anh ta thật sự là người mới đồng ý mở cửa cho bạn của anh ta ở bên ngoài, là hai người một nam một nữ.
Người đàn ông xông vào đầu tiên tên là Văn Kiên, người nữ tên Thanh Ngọc, người đàn ông còn lại tên Hoàng Minh.
Bọn họ là từ nơi khác đến, sau khi biết nơi này có căn cứ liền một đường liều mạng chạy đến đây.
Trước đây vốn là một nhóm người đi cùng nhưng sau đó chỉ còn lại ba người họ sống sót.
Người gác cổng nhập thông tin xong lại cho người báo cáo lên cấp trên, sau mới cho người dẫn bọn họ vào trong.
– khoan đã.
Trước khi mấy người kia rời đi, người gác cổng đột nhiên gọi họ lại.
Ba người kia liền dừng lại, cô gái tên Thanh Ngọc kia liền mỉm cười đáp lại, nhưng vẻ mặt có chút lo lắng bất an.
– có chuyện gì sao?
Người gác cổng vội giải thích.
– mấy người không cần lo lắng như thế, tôi chỉ muốn hỏi một chút, không biết trên đường mấy người tới đây có gặp một cô gái không? Là một nữ sinh có mái tóc đen ngắn, gương mặt hơi bầu bĩnh, cao chừng mét rưỡi, lúc đi mặc một bộ đồ thể thao đơn giản màu đen.
Người gác cổng vừa nói xong, vẻ mặt của ba người kia hơi đổi, lát sau Văn Kiên mới bình tĩnh nói.
– không gặp.
– vậy à.
Người gác cổng có chút mất mát mà quay lại chỗ làm việc của mình.