Mà huyễn cảnh của Bạch Vô Thường cũng bị vỡ nát, trước mắt Hạ Kỳ Như lại là khung cảnh quen thuộc trước phủ Minh chủ.
Chỉ là…
Cmn, thân thể của bà đây đâu????
Hạ Kỳ Như nhìn quanh một vòng, sợ hãi không thôi, mà Bạch Vô Thường ở phía đối diện cũng ngạc nhiên tột độ nhìn cô.
Cô nhất định đã ăn cái gì đó ở thế giới thứ ba, nhất định là thế.
Không đúng, dù có ăn thứ gì đó ở thế giới thứ ba thì cũng không thể có sức mạnh này được.
Vậy thì…
– đại nhân đã ký khế ước với người ở thế giới thứ ba sao?
– không có.
Hạ Kỳ Như đang lo lắng tìm thân thể của mình, nhưng nghe hắn nói vậy vẫn nghiêm túc phủ nhận.
Bạch Vô Thường nghi hoặc nhìn cô, tuy không cam tâm nhưng vẫn phải nhường đường.
– đại nhân, hy vọng ngài sớm trở về, nếu để Diêm Vương nhận ra ngài đã rời khỏi thế giới thứ ba, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho ngài đâu.
Hạ Kỳ Như trợn trắng mắt nhìn hắn.
Ờ, làm như cô về thì hắn sẽ tha cho cô không bằng.
Mà thôi, chậm trễ lâu như vậy là được rồi, phải tìm thân thể của mình nhanh, nếu còn chậm trễ mà để Cảnh Thiên phát giác ra cô mất tích thì toi.
Đã nói phải tin tưởng nhau rồi mà.
Tiểu Hắc: “…”
Ờm, kẻ trước người sau phái người theo đuôi nhau, tin tưởng nhau lắm cơ.
“…”
Đáng tiếc cho Hạ Kỳ Như, lúc cô tỉnh dậy lại phát hiện ra bản thân đang ở trong phòng mình, mà bên cạnh cô chính là Cảnh Thiên.
Hạ Kỳ Như: “…”
Đừng nói với cô là hắn ôm cô về nhé?
Mẹ kiếp.
Ôm về thì thôi đi, ai cho ngươi leo lên giường bà hả?
Về phòng ngươi ngay!!!!!
Hạ Kỳ Như trong lòng gào thì gào thế mà thực tế đâu dám thái độ gì.
Dư chấn mà Bạch Vô Thường lẫn hắn để lại vẫn còn văng vẳng quanh đây đây này.
Hạ Kỳ Như cô lắm lúc huênh hoang thì huênh hoang thật, nhưng cũng tùy người, nhất là sau câu nói kia của Bạch Vô Thường, cô càng e ngại Cảnh Thiên hơn.
Rốt cuộc thì người kia đã làm gì với linh hồn của cô mà Bạch Vô Thường lại không bắt cô được?
Lẽ nào đây là một hiệp ước giữa cô và hắn?
Hắn bảo vệ cô khỏi người của Âm giới, còn cô, cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao cho, nếu không cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này.
Phải vậy không Tiểu Hắc?
Tiểu Hắc đột nhiên bị gọi hồn thì đần mặt ra.
Mắc mớ gì cô lại hỏi nó, nó có biết gì đâu.
Nhưng mà Tiểu Hắc không thể thể hiện bản thân kém hiểu biết như thế được, thế nên nó hắng giọng, ra vẻ cao thâm nói.
“Tiểu chủ nhân cảm thấy như vậy thì chính là vậy đi.”
“Hỏi mi cũng bằng thừa.”
“Tiểu chủ nhân vui là được.”
“…”
Hạ Kỳ Như vừa định gọi hồn Tiểu Hắc ra tiếp thì Cảnh Thiên đột nhiên cử động, hắn hơi rướn người hôn lên cần cổ trắng nõn của cô một cái.
Hạ Kỳ Như: “…” Cô có nên tỉnh lại rồi tát cho hắn một cái không?
Cảnh Thiên thấy người trong lòng hơi động thì vui mừng không thôi, trực tiếp xoay người cô lại vui vẻ nói.
– Tiểu Hạ, nàng về rồi.
Hạ Kỳ Như còn chưa trả lời, hắn đã cúi xuống hôn cô rồi.
Ban đầu vốn là một nụ hôn phớt, nhưng càng về sau càng trằn trọc không dời, thậm chí một tay của hắn đã đưa lên kéo một bên vai áo của cô xuống để lộ ra bả vai trắng nõn cùng xương quai xanh.
Hạ Kỳ Như cảm thấy tình hình không ổn, cô lập tức mở bừng mắt rồi đẩy Cảnh Thiên ra.
– Cảnh Thiên, huynh muốn làm gì?
Cảnh Thiên chỉ im lặng nhìn cô, lát sau lại cúi xuống…vùi mặt lên cổ cô.
– Tiểu Hạ, bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng không được rời bỏ ta nhé?
Giọng Cảnh Thiên rất nhẹ, mơ hồ còn có chút run rẩy và sợ hãi ở trong đó.
Hạ Kỳ Như nghe xong hơi lặng người, đại khái là không hiểu nổi lý do vì sao hắn lại như vậy.
Tuy cô bị bắt mất hồn nhưng thân thể cô đang mượn dùng sẽ không ngay lập tức chết đi mà chỉ rơi vào trạng thái hôn mê sâu mà thôi, nhìn không khác gì người bình thường lúc ngủ cả.
Vậy thì hắn sợ cái gì chứ?
– có được không, Tiểu Hạ?
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như không trả lời hắn thì càng lo lắng bất an hơn, vô thức siết chặt lấy eo cô đồng thời cắn mạnh lên cần cổ cô một cái, Hạ Kỳ Như bị đau thì nhăn mặt, lập tức gật đầu như giã tỏi.
– được, bất luận xảy ra chuyện gì ta đều sẽ không bao giờ rời xa huynh.
– thật không?
Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dù trong bóng đêm nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đốm sáng như những vì sao rực rỡ trong đôi mắt hắn.
– thật.
– vậy Tiểu Hạ ta có thể không?
Cảnh Thiên nói xong liền giương khuôn mặt cún con ra nhìn cô, Hạ Kỳ Như ngây người một lúc mới hiểu hắn nói gì, cô quả quyết đạp hắn ra rồi lấy chăn cuốn chặt lấy cả người mình.
– không thể.
Cô vừa từ cửa tử về đấy.
– nhưng ta khó chịu.
– tự xử đi.
Hạ Kỳ Như cực kỳ tuyệt tình nói, Tiểu Hắc thấy vậy liền ngoi lên.
“Tiểu chủ nhân nếu thấy ngại có thể thả ta vào nhẫn không gian, ta tuyệt đối không nhìn trộm.”
Hạ Kỳ Như: “…”
Cút!