Hứa Giai Kỳ: “…”
– chị cả, bọn em không cố ý, chỉ là tụi trẻ có chút quá khích thôi.
Lâm Bác Hữu, chính là người có nickname “con út quyền lực nhà họ Lâm” lên tiếng, đẩy hết tội lỗi xuống đầu lũ nhóc con kia.
– cha, là tại bộ dáng dọa người của cha đấy, nhìn cha xem có khác gì dân xã hội đen không?
Cháu gái đáng yêu nhiều tiền của nhà họ Lâm, Lâm Tuệ Mẫn lập tức lên tiếng giải thích, Lâm Bác Hữu trừng mắt nhìn cô.
– vớ vẩn, ông đây chính là đại ca xã hội đen còn gì.
Người phụ nữ dịu dàng nhất Lâm gia, Triệu Nhu Nhi đập Lâm Bác Hữu một cái rồi nói.
– tự hào quá ha, nhìn xem, cháu út bị ông dọa chạy rồi kìa.
– mình à…
– đủ rồi, thế người đâu?
Lâm Thiên đến sau không biết nên quát ầm lên, đám người còn lại lập tức đồng thanh nói.
– sợ quá chạy rồi.
Lâm Thiên: “…”
– anh cả, là bọn em quá muốn gặp con bé nên mới thế mà.
Lâm Bác Hữu cười ngượng ngùng nói.
Cũng khó trách bọn họ kích động như thế, năm đó bao nhiều người trông chừng thế mà vẫn có thể để con nhóc này bị người ta bắt mất, thế nên ai cũng có nỗi hổ thẹn với Lâm An Di, tự nhủ nếu mà tìm được con bé thì sẽ bù đắp thật tốt cho cô.
– anh, nhưng mà chúng ta có thông tin địa chỉ của con bé rồi, sau này từ từ tiếp cận nói cho con bé biết sau cũng được mà.
Lâm Bác Hữu lại nói tiếp, Lâm Thiên và Hứa Giai Kỳ nhìn nhau rồi thở dài.
Xem ra chỉ có thể như thế thôi.
– thế Hàn Phong đâu rồi?
Lâm Thiên nhìn quanh một vòng, không thấy Lâm Hàn Phong đâu thì nhíu mày.
Thằng bé này không phải vẫn luôn là người tích cực tìm An Di nhất sao? Sao giờ lại không thấy bóng dáng đâu vậy?
– đúng ha, Tuấn Dật, anh cháu chưa xem tin nhắn à?
Lâm Bác Hữu nhìn Tuấn Dật, Tuấn Dật liền lục lại tin nhắn, thấy Lâm Hàn Phong quả thật chưa xem tin nhắn thật.
– mau gọi cho nó đi, chắc nó mừng lắm.
– vâng.
Ở một nơi khác, cũng là Lâm thị, nhưng là tập đoàn khoa học kỹ thuật Lâm thị.
Hàn Phong đang căng mắt ra tìm ảnh của Hạ Kỳ Như thì nhận được điện thoại của em trai mình, cậu có hơi không kiên nhẫn nói.
– có việc?
– anh tìm thấy em gái rồi nha, mau vào nhóm xem đi.
Hàn Phong nghe vậy thì lập tức tắt máy rồi vào nhóm xem, sau khi thấy ảnh thì hai mắt sáng lên.
Là nữ sinh đó, thì ra không phải hắn nhìn nhầm.
Hàn Phong thấy người liền lập tức cầm áo khoác lên đi thẳng đến trường trung học T.
Và thế là Hạ Kỳ Như vừa thoát được hang sói liền vào hang cọp.
– em là Lâm An Di?
Lâm Hàn Phong nhìn thấy người thật thì càng thêm khẳng định đây là em gái thất lạc của mình.
Như đúc ra từ một khuôn với mẹ vậy.
Hạ Kỳ Như thấy người trước mặt tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng như sao thì lập tức phủ nhận cực kỳ dứt khoát.
– không phải, tạm biệt.
Nói xong liền chạy, Lâm Hàn Phong nhìn theo cô rồi lại nhìn xuống bản thân mình.
Quần tây, áo sơ mi sơ vin thẳng thớm, mặt mũi sáng sủa đẹp trai ngời ngời.
Vậy sao em ấy thấy mình như thấy kẻ trộm vậy?
Kỳ quái.
Trong khi đó ở một góc khuất, Hạ Kỳ Như nhìn thanh niên đang đứng ở ngoài kia mà vuốt vuốt ngực.
Mẹ ơi, gia đình của thân thể này đáng sợ thật đấy, còn hơn cả fan cuồng nữa.
…