Cái này… bệ hạ đùa căng quá.
Nghe vậy, Phùng Trinh Du liền cười to, dù không thấy được ánh mắt của bà ta nhưng Vân Yến phần nào đoán được rằng bà ta đang nghĩ gì.
“Những quá khứ này, ngươi chưa từng kể cho Hoàng Châu Sa? Yêu thương cô ta đến vậy à?”
Phùng Trinh Du ngưng cười, bà ta nghiêng đầu nhìn vào khoảng không vô định, “Làm sao hạ thần có thể để cho Nhị điện hạ đau lòng được ạ?”
Lại hạ thần?
Nhắc đến đại từ nhân xưng của Phùng Trinh Du là Vân Yến lại đau đầu, cô đã phế chức quan của bà ta và Hoàng Châu Sa từ mấy hôm trước, bà ta rõ ràng là biết nhưng lại cố chấp dùng cách nói chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phùng Trinh Du đúng là một kẻ thiểu năng trí tuệ, lại bị cố chấp cuồng.
Mấy kẻ này mà không chết sớm thì sẽ lây bệnh thần kinh giai đoạn cuối của mình cho người khác mất.
Thuật đọc tâm của Phùng Trinh Du chưa bao giờ sai, ít nhất là cho đến bây giờ, ngay khi bà ta đã gần như mất đi đôi mắt của mình.
“Bệ hạ đang mắng hạ thần cố chấp à?”
“Không.” Vân Yến mặt không đổi sắc nói, “Trẫm chẳng qua là đang nghĩ, nếu như nhà ngươi nói mình quan tâm Hoàng Châu Sa, thế thì lý do ngươi nắm toàn bộ quyền lực trong cung mà không chia cho cô ta một miếng là gì.”
Đến câu hỏi này, Phùng Trinh Du đã im lặng rất lâu.
Theo thời gian, đốm lửa nhỏ cháy riu riu trong màn đêm cũng dần tắt đi, cho đến khi quản ngục đổ thêm dầu vào đèn cầy, Phùng Trinh Du mới chậm rãi trả lời.
Nhưng đó là một câu trả lời đầy cợt nhả và không rõ ràng.
“Hạ thần chẳng qua là đang hoàn thiện bổn phận của mình đối với Tiên đế mà thôi, cũng như để Nhị điện hạ không lặp lại sai lầm của đời trước.”
Vân Yến nhếch môi, “Nghe thấy chưa Hoàng Châu Sa, ngươi bây giờ có phải là đang đau lòng muốn chết không?”
Người phụ nữ ở ngục giam bên cạnh có mái tóc đỏ che lấp cả khuôn mặt, nghe Vân Yến gọi mình, cô ta liền ngẩng lên làm lộ ra khuôn mặt nhem nhuốc quen thuộc.
Là Hoàng Châu Sa, nhưng cô ta không còn xuất hiện với hình ảnh anh kiệt hào hùng như ngày xưa nữa.
“Hoàng Mục Thánh, ngươi giết ta đi.”
Giọng nói của Hoàng Châu Sa có phần sụt sùi, có lẽ là sau khi nghe sự thật về cái chết của cha mình, cô ta đau lòng lắm, cũng hận Vân Yến lắm.
Vân Yến tỉnh bơ chấp nhận: “Được rồi, trẫm sẽ chiều ngươi hết, không cần phải vội vàng làm gì.”
“Bệ hạ cao tay.” Phùng Trinh Du đột nhiên nâng cao tông giọng, “Có thể để cho Nhị điện hạ sống hay không ạ? Giết hoàng tộc hình như sẽ không tốt cho thanh danh của ngài đâu.”
Vân Yến nhìn lướt qua hai người trong ngục giam, cũng không vội trả lời câu hỏi của Phùng Trinh Du.
“Trẫm có đầu óc, tất nhiên biết bản thân nên làm gì.”
_
“Không, không, không.”
“Trẫm hỏi này, các ngươi thật sự do ai tuyển vào hoàng cung vậy? Tay nghề viết văn còn kém hơn cả trẫm năm bảy tuổi nữa.”
“Trẫm đã bảo đừng có dùng phép so sánh ở câu này!”
“Các ngươi có hai tai đầy đủ đúng không? Thế thì tại sao lời của trẫm không lọt vào tai các ngươi được vậy?”
…
Cả một buổi chiều bị Vân Yến than phiền, quan viết sử trong lòng bức bối đến mức muốn uống mực đen thay nước, ăn giấy thay cơm cho lẹ.
“Trẫm đã nói các ngươi dựa trên hình ảnh mà thấy được bây giờ để miêu tả, chứ không phải viết sử kí mà dùng ngôn từ cứng nhắc như vậy.”
Quan thần viết sử oan ức mím môi, rõ ràng là bọn họ là quan viết sử nhưng lại bị bệ hạ buộc phải viết văn đồi trụy là sao?
“Các ngươi cũng đừng nghĩ đây là văn đồi trụy, bởi vì văn bản này sẽ được lưu truyền lại cho các đời sau.” Vân Yến nheo mắt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng, “Văn bản kể lại toàn cảnh Trường An Nữ Đế gian dâm với phi tần của Triều Dương Nữ Đế, nhất định sẽ trở thành một sự kiện chấn động.”
Quan viết sử thầm bĩu môi.
Cắm cho bệ hạ mấy cái sừng thì sao không chấn động cho được!
Nhắc nhở đám quan viết sử xong, Vân Yến liền quay sang quát hai người trên giường.
“Hoàng Châu Sa, ngươi liệu mà diễn lại toàn cảnh lúc thị tẩm Thanh Tuệ Hi cho trẫm, nếu không đầu của Thanh Tuệ Hi sẽ nằm cạnh ngươi đêm nay đó. Còn tên kia, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên ngươi bị Hoàng Châu Sa đụng chạm, nửa năm trẫm rời đi, ngươi phóng đãng mấy lần trẫm đều rõ trong lòng bàn tay đó.”
Hai người trên giường một là Hoàng Châu Sa, người còn lại thì là vị nam sủng cuối cùng trong hậu cung trước đó của cô.
Ngoại trừ Thanh Tuệ Hi đang bị giam và Phùng Ái Quân không rõ tung tích ra, thì Vân Yến chỉ có thể dùng hắn thay cho Thanh Tuệ Hi và Phùng Ái Quân bản real thôi.
Bởi vì lần đầu của Thanh Tuệ Hi và Phùng Ái Quân đều là do một mình Hoàng Châu Sa cướp lấy nên Vân Yến mới dùng cách này để mô phỏng lại sự kiện bị cắm sừng lúc trước.
Cũng phải nói là Hoàng Châu Sa nhịn nhục rất giỏi, sau khi bị cô nhắc nhở, cô ta tiếp tục đổi tư thế với nam sủng kia.
Hai người họ tuy không cởi quần áo nhưng qua động tác vẫn thấy được những hình ảnh không dễ coi tí nào.
“Ôi trời ơi, trẫm tức chết mất.” Vân Yến mặt tỉnh bơ vỗ vỗ ngực.
Quan thân viết sử khẽ đưa mắt nhìn sang cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, trẫm đang tức chết đây này.” Vân Yến trợn mắt, điên cuồng ra hiệu cho bọn họ.
Quan thần viết sử: “???”
Vẻ mặt đần ra thành một cục của quan viết sử làm cho Vân Yến phải thở dài.
Ừm, có thủ hạ ngu ngốc là do phước của bà già Phùng Trinh Du kia.
“Ý trẫm là, thêm cái câu trẫm tức chết vào văn bản đi.” Vân Yến trợn mắt, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Bọn họ ồ một tiếng rồi lại cắm đầu viết tiếp, lúc Vân Yến nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa thì không biết là tên quan ngu ngốc nào đã không nhịn được mà thốt lên câu: “Nhưng mà bệ hạ trông rất vui vẻ mà.”
“Trẫm vui vẻ khi sắp được lột da ngươi đấy.” Vân Yến trừng trừng mắt nhìn cả đám quan thần viết sử, “Nói nhiều một câu, trẫm liền cắt một tháng bổng lộc của các ngươi.”
Quan thần viết sử: “..” Bệ hạ giận cá chém thớt đó nha.
Có trừ cũng chỉ trừ một mình kẻ nào đó đã lỡ miệng thôi chứ! Sao lại trừ cả đám bọn họ vậy?