“Ồ, số hiệu 000, cô thực đặc biệt nha.” Hắn híp mắt, ánh mắt lại tăng vài phần hứng thú.
“Đặc biệt làm sao bằng nhan sắc của anh?” Vân Yến chép miệng.
“Tôi biết tôi…” đẹp.
“Nhan sắc của anh là sự kết hợp giữa sự dễ nhìn và sự khó nhìn, nhìn thì đối lập nhưng lại hài hòa không tưởng, có thể miễn cưỡng đáng giá là dễ nhìn.” Vân Yến lại tuôn ra một tràn dài, bên môi treo lên một nụ cười mang ý mỉa mai nhạt.
Tư Sắc bị cô nói đến tức giận muốn phun nước bọt.
Người ta là mỹ nam của Lam thành!
Là chủ thành, là người được nhiều nữ nhiệm vụ giả muốn leo lên giường đó!
Cô còn chả thèm nhìn kĩ người ta có đẹp hay không, vậy mà ngay lập tức bảo người ta xấu à?
Bổn chủ thành tức giận đó!
Vân Yến nhìn sắc mặt lúc tím lúc xanh của Tư Sắc, không chút lo sợ nào mà thanh lịch dùng nĩa chia bánh ra phần nhỏ, từ từ cho vào miệng.
Ngon nha.
Vân Yến ngoan ngoãn ăn tiếp, sau khi ăn hết chocolate và cả bánh chocolate thì nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà hoa hồng, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Sau một thời gian bị bóc lột bởi hệ thống, cô cuối cùng cũng có thể ăn chocolate một cách đàng hoàng như thế này.
Tư Sắc nhìn Vân Yến một hồi, biểu cảm lại càng ngày càng đặc sắc.
Người này trước khi là nhiệm vụ giả là công chúa chắc? Dáng ngồi thẳng tắp, ngay cả động tác khi ăn cũng cực kì đẹp.
Người đẹp như thế này nhưng mắt lại bị mù! Hừ, bổn chủ thành không chấp mỹ nhân.
“Này, lúc trước cô ở thành nào vậy?” Tư Sắc có chút tò mò, một người như cô mà hắn chưa bao giờ nghe đến chút tiếng tăm nào thì thật kì lạ.
“Tôi là nhiệm vụ giả sơ cấp.” Tâm trạng Vân Yến hiện giờ đang rất tốt, nên trả lời cũng bớt cục súc hơn trước.
Tư Sắc: “???”
Hắn không nghe nhầm đúng không?
Tai của hắn bị hư rồi sao?
Linh hồn cường đại thế này là nhiệm vụ giả sơ cấp?
Cả linh hồn tỏa ra tử vong pháp tắc, khuôn mặt bị che mất lại là nhiệm vụ giả sơ cấp?
Chuyện cười buổi sáng hay gì?
“Cô không cần phải e ngại tôi, tôi không thể làm hại đến cô được, mỗi thành đều có luật lệ riêng.” Tư Sắc nghiêm túc thuyết phục Vân Yến.
“Anh không tin là việc của anh.” Cô rất thoải mái đáp lại.
“Vậy tại sao cô có thể biết được Ngọt Sắc, chỉ có nhiệm vụ giả trung cấp trở lên mới đủ can đảm đi vào đây?” Tư Sắc nhíu mày.
Vân Yến hiển nhiên trả lời, “Người qua đường dẫn vào.”
Tư Sắc có chút nghi hoặc, bèn hỏi thêm một lần nữa, “Cô không đùa hả?”
“Anh thấy khuôn mặt tôi có giống đùa không?” Vân Yến bĩu môi, ngón tay chỉ vào mặt mình.
Tư Sắc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đạm bạc của Vân Yến, càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Tuy có khói đen quanh quẩn, nhưng nhìn kĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt ma mị đó.
Tiếc là ba giây sau lại quên rồi.
Phải tranh thủ ngắm thêm vài phút nữa mới được.
Tự nhủ với lòng như thế, Tư Sắc liền nghĩ sao làm vậy.
Tư Sắc mgồi im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, khiến cho Vân Yến lại không nhịn được mà lại muốn đánh người.
Nhưng ngại thân phận của Tư Sắc, sợ hắn bị thương sẽ đóng cửa tiệm Ngọt Sắc này, Vân Yến quyết định sẽ bình tĩnh nhìn lại.
Sau một hồi ngắm nhìn nhan sắc cao của Vân Yến, Tư Sắc lại lên tiếng trò chuyện, phá vỡ bầu không khí lạnh nhạt này.
“Chỉ số mị lực của cô khá cao đấy, nhiệm vụ giả siêu cấp như tôi còn bị mê hoặc.”
“Đây là vẻ đẹp tự nhiên, chỉ số mị lực gì đó không hề can thiệp đến nhan sắc của tôi.” Vân Yến mỉm cười.
Sau đó lại tiếp tục tự luyến ngay trước mặt Tư Sắc.
Vân Yến thở dài, tay vân vê mái tóc đen láy của mình, mắt đẹp cong cong lại, “Nhưng kẻ từ khi sinh ra đã đẹp thì cũng khổ thật.”
“Ồ, vậy cô với tôi là cùng loại người rồi, tôi cũng là vẻ đẹp tự nhiên đấy!” Tư Sắc hào hứng nói.
“Bậy bạ, tôi làm sao mà cùng một loại với anh được? Nằm mơ à?’ Vân Yến phũ phàng đáp lại.
Tư Sắc quyết không chịu thua, ngược lại càng hăng hái đưa ra những dẫn chứng vô cùng thuyết phục để chứng minh rằng mình đẹp.
Vân Yến im lặng lắng nghe, nhưng cứ đến đúng lúc cao trào, cô lại tiện tay châm chọc vài câu khiến cho Tư Sắc nhiều lần tức đến xanh mặt.
Tư Sắc dường như không để ý đến có mấy vị khách hàng nhìn về phía họ với ánh mắt vô cùng kì lạ.
Chủ thành Lam thành vốn là một kẻ như thế nào, ai cũng biết rõ cả.
Để leo lên cái chức chủ thành này, ai cũng sẽ không thể ngây thơ tốt bụng được.
Vậy mà bây giờ trước mặt họ lại là hình ảnh một chủ thành vui vẻ trò chuyện cùng một nhiệm vụ giả không rõ thân phận tuy nhìn rất mạnh mẽ.
Chủ thành tuy danh hiệu cao sang như thế, nhưng ban đầu cũng chỉ là một nhiệm vụ giả bình thường.
Chẳng qua là có công với một vài chủ thần, nên mới được mấy chủ thần đó nâng lên cái chức chủ thành.
Sau một hồi trò chuyện dài hơn ba thiên niên kỉ, cuối cùng Tư Sắc cũng tha cho cô, thả cô đi.
Chủ yếu là vì hắn cảm thấy không thể cãi nổi cô, và cũng không thể chịu đựng mấy lời châm chọc đầy gai góc đó.
“Đây là thẻ giảm giá 50%, hôm sau lại đến nhé.” Tư Sắc nháy mắt, trong bàn tay trắng trẻo của hắn là một tấm thẻ màu vàng sang trọng.
Vân Yến tất nhiên là nhận rồi, người ta có tâm tặng, cô có tâm nhận nha.
“Lần sau tôi sẽ ghé.”
Vân Yến vừa nói xong liền trở về không gian hệ thống, khuôn mặt Tư Sắc ngay lập tức chuyển sang biểu cảm cực kì quỷ dị.
“Quản gia, gửi lời cho Ngũ chủ thần, có một nhiệm vụ giả không rõ thân phận, không rõ cấp bậc xuất hiện với hành tung kì lạ.” Tư Sắc ra lệnh cho nam quản gia phía sau.
“Đã rõ thưa ngài, tôi sẽ ngay lập tức làm theo lời ngài nói.” Nam quản gia vừa nói xong liền rời đi.