“Suy nghĩ chuyện gì mà lâu vậy?” Vân Yến bất mãn lên tiếng, có ai chuẩn bị đánh nhau mà bảo với kẻ thù chờ mình nhớ về chuyện xưa một tí rồi đánh nhau không?
Không hề! Có mấy kẻ bị thần kinh giai đoạn nặng như nam nữ chính mới làm việc đó.
“Chờ ta một tí.” Chỉ Tiên hơi bĩu môi, phần sức mạnh từ cây kiếm hắn còn nhận chưa xong thì làm sao có thể đánh với cô.
Ngay cả tiểu tử Tích Hy mạnh hơn hắn, cô cũng xử được. Vậy chẳng phải hắn sẽ bị cô xử lý nhẹ nhàng như ăn bánh sao?
Người ta đẹp trai chứ không ngu.
Vân Yến suýt chút nữa là lấy con rùa trên vai mình chọi vào đầu hắn.
Cmn, đi đánh nhau mà còn ra điều kiện các kiểu thì mới chịu đánh cơ.
Được rồi, bổn cương thi nhịn.
Ai bảo bổn cương thi là người tốt tính chứ!
“Cô muốn hắn cảm nhận được sự đau khổ khi mất đi tâm can bảo bối của mình dù đã phải dùng đến cấm thuật nha.” Giọng 000 manh manh phát ra trong đầu cô, ngữ khí chắc nịch.
Vân Yến không phản bác chỉ hơi hơi mỉm cười.
Không phải ngươi đang giận ta sao? Đột nhiên ngoi lên làm gì.
“Hừ, cô đừng nghĩ tôi không đọc được nghĩ của cô, mà ai lại giận ký chủ chứ, ai lại dám giận cô vậy hừ hừ.” Chất giọng moe pha chút tức giận của 000 đảm bảo sẽ làm mấy kẻ thanh khống tan chảy.
Cô nhếch nhếch đuôi lông mày: “Ngươi có thể dừng nói với cái chất giọng đó được không?”
“Không thể, tôi lỡ ‘tay’ đặt thành giọng mặc định rồi.” 000 vô tội nói.
“Bây giờ ta mới biết hệ thống các ngươi có tay đấy.”
“Bất ngờ không? Kinh hỉ không? Cô làm sao có thể có đầy đủ kiến thức về hệ thống chúng tôi được chứ.” 000 vừa nói vừa trào phúng cô.
Vân Yến không nói gì, chỉ nheo nheo mắt tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hình như hệ thống này ngày càng to gan quá rồi, cô quá nhường nhịn nó chăng?
Hừ, vì ngươi xấu xí nên bỏ qua một lần đó.
000: “…” Cô mới xấu xí!
Khoảng mười phút sau, cây kiếm trên tay Chỉ Tiên đã ngừng phát sáng mà ngược lại, người hắn lại phát sáng như một quả cầu.
Đôi mắt đào hoa lúc nãy bây giờ có chút dữ dằn cùng ác độc khiến người đối diện cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt hắn.
Mà điều đấy chỉ có tác dụng với những người yếu hơn Chỉ Tiên, với Vân Yến và Tích Hy thì hắn bây giờ như một quả cầu phát sáng kì lạ, hoàn toàn không nhìn ra người này và người lúc nãy là một.
Lố bịch.
Hai từ duy nhất mà Vân Yến có thể dùng để miêu tả Chỉ Tiên lúc này.
“Tới, ta sẽ sống chết với ngươi.” Chỉ Tiên cười lạnh, ánh mắt có vài phần khát máu.
Vân Yến lấy kiếm từ trong không gian ra, mũi kiếm sắc bén hiện rõ trong không gian, hắc khí quanh kiếm tỏa ra lẩn quẩn quanh cô.
Đá quý trên thân kiếm được ánh sáng chiếu vào liền lấp lánh lên, một bên là hắc khí, một bên là sự chói lóa của đá quý khiến cho cảnh tượng nhìn vô cùng đối lập.
Nhưng không hiểu vì lí do gì, khi nhìn vào trông nó lại hài hòa đến đẹp đẽ.
Chỉ Tiên ra tay trước, từng nhát kiếm mạnh mẽ mang theo luồng sát ý tàn khốc luôn áp bức cô đến bước đường cùng.
Nữ nhân đối diện lại không nhanh không chậm mà chặn lại từng đòn kiếm của mình, biểu tình luôn một mực nhàn nhạt khiến cho Chỉ Tiên ngày càng điên cuồng hơn.
Chỉ Tiên ra tay ngày càng mạnh, sát ý tỏa ra càng nhiều.
Chỉ là hắn hình như không nhận thấy được, sau lưng hắn có một con quỷ màu đen không có thực thể, chỉ lơ lửng như khói, đôi mắt đỏ đầy ác ý nhìn chăm chăm vào Vân Yến.
Ồ, bất ngờ nha.
Lông mày Vân Yến giãn ra, ánh mắt toàn ý cười nhạo.
Chỉ Tiên không hiểu vì sao con cương thi trước mặt mình lại cười, trong lòng dấy lên một cỗ bất an mà trước giờ chưa từng có.
Nhìn thấy cô chuẩn bị phản kích, trong lòng Chỉ Tiên vô cùng hoảng loạn, cầm kiếm thôi cũng cảm thấy gian nan.
“Phịch.”
Thanh kiếm trên tay hắn xuyên thẳng qua ngực trái của Vân Yến, cô phụt ra một búng máu đen rồi chầm chậm ngã xuống.
Trong nháy mắt cả không gian liền yên tĩnh trở lại, hô hấp của Tích Hy ngưng trệ lại, ánh mắt có chút bất ngờ.
Vậy mà thua rồi?
Chỉ Tiên sau khi đâm chết được Vân Yến liền nở nụ cười thỏa mãn, con quỷ phía sau hắn cũng không ngoại lệ.
Dù không biết vì sao Chỉ Tiên hắn lại thắng được cô, nhưng lấy lại được Hồi Di là tốt rồi!
Chỉ Tiên cúi người lấy cái lọ thủy tinh bên cạnh Vân Yến, không nhịn được mà cầm kiếm đâm cô thêm một nhát nữa.
Con cương thi hống hách, kiêu ngạo như ngươi, chết là đáng! Rất đáng!
Chỉ Tiên sau khi đã thỏa mãn liền quay đi.
Khóe môi nâng nhẹ, ý cười dào dạt xuất hiện trên môi, người nào đó đang nở nụ cười.